Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 201

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 201: Thậm chí, tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt, muốn động đậy cũng không được. “Thả em ra thì không có cách nào có thể chứng mỉnh cho em thấy được rồi. Dương Họa Y, em không tin tôi nhưng tôi lại gấp gáp muốn có được sự tin tưởng của em.” Khi anh nói những lòi này có vài phần ấm ức. Ánh đèn vàng ấm áp rơi lên thân thể anh như tô điểm thêm cho anh. “Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?” “Chứng minh đối với em, anh không mắc bệnh sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em Dương Họa Y đã thấp thoáng nhận ra anh muốn làm gì, ánh mắt cô lay động: “Tôi tin anh, anh buông tôi ra trước đi.” Nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi buông em ra thì em sẽ không cách nào tin tưởng tôi được. Dương Họa Y, em nhìn tôi đi, tôi làm cho em xem.” “Không muốn!” “Nhưng tôi muốn!” Nói dứt lời, anh cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống thật sâu, dán vào người cô. Giây phút khi đôi môi mỏng mềm mại của anh tiếp xúc với thân thể của cô, cô hoảng sợ thét lên: “Nhan Từ Khuynh!” “Tôi thích em gọi tên tôi như vậy.” Anh vừa l**m lại vừa hèn mọn lấy lòng thân thể cô, cũng là trêu chọc cả trái tim cô. Phòng tuyến trong lòng Dương Họa Y sụp đổ một cách triệt để. Cô lấy gối nằm che kín mặt mình, giọng nói ấp a ấp úng truyền ra: “Nhan Từ Khuynh, anh xấu xa quá rồi.” Anh luôn biết phải làm như thế nào để khiến cô đầu hàng, hết lần này đến lần khác khiến cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình. Dù anh đã từng làm tổn thương mình một cách sâu sắc đến vậy nhưng cô vẫn dằn lòng không nỗi mà lại một lần nữa nhảy xuống cái hố sâu thăm thẳm này. “Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh….” Cô nắm thật chặt cái gối nằm, gọi tên anh hết lần này đến lần khác. Anh có thể nghe ra được sự rung động của cô, cũng có thể cảm nhận được từng nét biến hoá nhỏ nhất trong giọng điệu của cô. Nhan Từ Khuynh biết rằng mình thành công rồi. Đêm nay đã được định trước sẽ là một đêm mà mồ hôi và nước mắt hoà quyện với nhau. Dương Họa Y không biết mình đã bị lăn đi lộn lại hết lần này đến lần khác bao nhiêu phen, cô chỉ nhớ bản thân đã bị ăn giày vò đến muốn tắc thở. Anh còn từng lần lại từng lần phóng thích vào bên trong cơ thể cô. Lúc ở nước Pháp đã đồng ý với mình là sẽ đeo bao vậy mà tối nay làm hết không biết bao nhiêu lần mà chẳng lần nào đeo bao hết cả. Tên lừa đảo này…. Cô lẩm bẩm trong lòng nhưng lại chẳng còn đủ sức lực để mở miệng nói bất kì một chữ nào. Hai người không ai mặc đồ ngủ cả, hai thân thể ôm lấy nhau mà không có bất kì thí gì ngăn trở, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên màn cửa sổ bị ai đó kéo ra, ánh mặt trời chói mắt ngay lập tức tràn đầy phòng ngủ. Hà Dĩ Phong cười khì khì muốn đi đến gọi người đang ngủ nướng trên giường thức dậy. Vừa bước vào thì phát hiện ra có đến hai người đang nằm trên giường.

Chương 201:

 

Thậm chí, tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt, muốn động đậy cũng không được.

 

“Thả em ra thì không có cách nào có thể chứng mỉnh cho em thấy được rồi. Dương Họa Y, em không tin tôi nhưng tôi lại gấp gáp muốn có được sự tin tưởng của em.” Khi anh nói những lòi này có vài phần ấm ức.

 

Ánh đèn vàng ấm áp rơi lên thân thể anh như tô điểm thêm cho anh.

 

“Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?”

 

“Chứng minh đối với em, anh không mắc bệnh sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em Dương Họa Y đã thấp thoáng nhận ra anh muốn làm gì, ánh mắt cô lay động: “Tôi tin anh, anh buông tôi ra trước đi.”

 

Nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi buông em ra thì em sẽ không cách nào tin tưởng tôi được. Dương Họa Y, em nhìn tôi đi, tôi làm cho em xem.”

 

“Không muốn!”

 

“Nhưng tôi muốn!”

 

Nói dứt lời, anh cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống thật sâu, dán vào người cô.

 

Giây phút khi đôi môi mỏng mềm mại của anh tiếp xúc với thân thể của cô, cô hoảng sợ thét lên: “Nhan Từ Khuynh!”

 

“Tôi thích em gọi tên tôi như vậy.” Anh vừa l**m lại vừa hèn mọn lấy lòng thân thể cô, cũng là trêu chọc cả trái tim cô.

 

Phòng tuyến trong lòng Dương Họa Y sụp đổ một cách triệt để. Cô lấy gối nằm che kín mặt mình, giọng nói ấp a ấp úng truyền ra: “Nhan Từ Khuynh, anh xấu xa quá rồi.”

 

Anh luôn biết phải làm như thế nào để khiến cô đầu hàng, hết lần này đến lần khác khiến cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

 

Dù anh đã từng làm tổn thương mình một cách sâu sắc đến vậy nhưng cô vẫn dằn lòng không nỗi mà lại một lần nữa nhảy xuống cái hố sâu thăm thẳm này.

 

“Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh….”

 

Cô nắm thật chặt cái gối nằm, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

 

Anh có thể nghe ra được sự rung động của cô, cũng có thể cảm nhận được từng nét biến hoá nhỏ nhất trong giọng điệu của cô.

 

Nhan Từ Khuynh biết rằng mình thành công rồi.

 

Đêm nay đã được định trước sẽ là một đêm mà mồ hôi và nước mắt hoà quyện với nhau.

 

Dương Họa Y không biết mình đã bị lăn đi lộn lại hết lần này đến lần khác bao nhiêu phen, cô chỉ nhớ bản thân đã bị ăn giày vò đến muốn tắc thở. Anh còn từng lần lại từng lần phóng thích vào bên trong cơ thể cô.

 

Lúc ở nước Pháp đã đồng ý với mình là sẽ đeo bao vậy mà tối nay làm hết không biết bao nhiêu lần mà chẳng lần nào đeo bao hết cả.

 

Tên lừa đảo này….

 

Cô lẩm bẩm trong lòng nhưng lại chẳng còn đủ sức lực để mở miệng nói bất kì một chữ nào.

 

Hai người không ai mặc đồ ngủ cả, hai thân thể ôm lấy nhau mà không có bất kì thí gì ngăn trở, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

 

Bỗng nhiên màn cửa sổ bị ai đó kéo ra, ánh mặt trời chói mắt ngay lập tức tràn đầy phòng ngủ.

 

Hà Dĩ Phong cười khì khì muốn đi đến gọi người đang ngủ nướng trên giường thức dậy. Vừa bước vào thì phát hiện ra có đến hai người đang nằm trên giường.

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 201: Thậm chí, tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt, muốn động đậy cũng không được. “Thả em ra thì không có cách nào có thể chứng mỉnh cho em thấy được rồi. Dương Họa Y, em không tin tôi nhưng tôi lại gấp gáp muốn có được sự tin tưởng của em.” Khi anh nói những lòi này có vài phần ấm ức. Ánh đèn vàng ấm áp rơi lên thân thể anh như tô điểm thêm cho anh. “Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?” “Chứng minh đối với em, anh không mắc bệnh sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em Dương Họa Y đã thấp thoáng nhận ra anh muốn làm gì, ánh mắt cô lay động: “Tôi tin anh, anh buông tôi ra trước đi.” Nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi buông em ra thì em sẽ không cách nào tin tưởng tôi được. Dương Họa Y, em nhìn tôi đi, tôi làm cho em xem.” “Không muốn!” “Nhưng tôi muốn!” Nói dứt lời, anh cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống thật sâu, dán vào người cô. Giây phút khi đôi môi mỏng mềm mại của anh tiếp xúc với thân thể của cô, cô hoảng sợ thét lên: “Nhan Từ Khuynh!” “Tôi thích em gọi tên tôi như vậy.” Anh vừa l**m lại vừa hèn mọn lấy lòng thân thể cô, cũng là trêu chọc cả trái tim cô. Phòng tuyến trong lòng Dương Họa Y sụp đổ một cách triệt để. Cô lấy gối nằm che kín mặt mình, giọng nói ấp a ấp úng truyền ra: “Nhan Từ Khuynh, anh xấu xa quá rồi.” Anh luôn biết phải làm như thế nào để khiến cô đầu hàng, hết lần này đến lần khác khiến cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình. Dù anh đã từng làm tổn thương mình một cách sâu sắc đến vậy nhưng cô vẫn dằn lòng không nỗi mà lại một lần nữa nhảy xuống cái hố sâu thăm thẳm này. “Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh….” Cô nắm thật chặt cái gối nằm, gọi tên anh hết lần này đến lần khác. Anh có thể nghe ra được sự rung động của cô, cũng có thể cảm nhận được từng nét biến hoá nhỏ nhất trong giọng điệu của cô. Nhan Từ Khuynh biết rằng mình thành công rồi. Đêm nay đã được định trước sẽ là một đêm mà mồ hôi và nước mắt hoà quyện với nhau. Dương Họa Y không biết mình đã bị lăn đi lộn lại hết lần này đến lần khác bao nhiêu phen, cô chỉ nhớ bản thân đã bị ăn giày vò đến muốn tắc thở. Anh còn từng lần lại từng lần phóng thích vào bên trong cơ thể cô. Lúc ở nước Pháp đã đồng ý với mình là sẽ đeo bao vậy mà tối nay làm hết không biết bao nhiêu lần mà chẳng lần nào đeo bao hết cả. Tên lừa đảo này…. Cô lẩm bẩm trong lòng nhưng lại chẳng còn đủ sức lực để mở miệng nói bất kì một chữ nào. Hai người không ai mặc đồ ngủ cả, hai thân thể ôm lấy nhau mà không có bất kì thí gì ngăn trở, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên màn cửa sổ bị ai đó kéo ra, ánh mặt trời chói mắt ngay lập tức tràn đầy phòng ngủ. Hà Dĩ Phong cười khì khì muốn đi đến gọi người đang ngủ nướng trên giường thức dậy. Vừa bước vào thì phát hiện ra có đến hai người đang nằm trên giường.

Chương 201