Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 203
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 203: “Yên tâm đi, tôi không phải cái loại ngủ xong là bỏ chạy đâu.” Tâm trạng Nhan Từ Khuynh khỏi phải nói, vô cùng phấn chấn, còn có hứng mà trêu lại cô. Sửa sang xong quần áo, anh mới nói tiếp: “Hà Dĩ Phong đến rồi, tôi đến phòng làm việc nói chút chuyện với anh ta, cô ngủ trước đi nhé.” “Ừm” Sau khi rửa mặt mũi qua loa, anh đi ra khỏi phòng. Lúc này, Hà Dĩ Phong đang đứng ở phòng khách, chẳng biết làm gì, cứ đi qua đi lại quanh bàn uống trà. Vừa trông thấy anh xuất hiện, anh ta lập tức tỏ vẻ không hài lòng chút nào, cất tiếng phàn nàn: “Rõ ràng là một trong những ông trùm có máu mặt mà vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ cơ đấy, tôi nghi lắm nhé, anh lại ở trong phòng làm thêm phát nữa với Dương Họa Y chứ gì.” Nhan Từ Khuynh chậm rãi bật lại: “Cậu yếu như vậy à, đừng có lấy sức bền của mình ra mà đoán tầm bậy tầm bạ về tôi, tôi làm một phát cũng không chỉ được nửa tiếng thôi đâu.” Hà Dĩ Phong nghẹn cứng họng: “Thế thì anh ghê rồi, thịt nát con người ta cả nửa tiếng đồng hồ, cô ấy không cho anh ăn tát à.” “Dĩ nhiên cô ấy sẽ không làm vậy rồi.” “Chậc, giọng điệu chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hai người làm lành rồi à?” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh dịu hẳn đi: “Đúng vậy.” Anh gật đầu trả lời An Dĩ Phong, trong lòng trỗi dậy một cảm giác không nói nên lời. Rõ ràng là vì Nhan Từ Khuynh thích thú, nhưng vì sao bên trong lại pha lẫn một chút cảm giác khác thường? Thôi vậy, không nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện đó vẫn là quan trọng hơn. “Việc cậu nhờ tôi điều tra, tôi tìm được chút manh mối rồi.” Nhan Từ Khuynh ngoảnh đầu nhìn một cái rồi đóng chặt cửa phòng: “Đến phòng sách rồi nói.” “Được thôi.” Hai người bước vào phòng sách, Nhan Từ Khuynh đóng cửa lại. Hà Dĩ Phong nhìn thấy dáng vẻ cố ý né Dương Họa Y của anh là đoán ngay ra được: “Chuyện đoạn phim bị tung ra ngoài, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa biết à?” “Ừm” “Vãi thật, cậu giỏi đấy, vậy mà giấu được cô ấy gần hai tháng rồi.” Hiện giờ sóng gió từ đoạn phim cũng đã qua rồi, mấy kẻ dư hơi, rảnh rỗi hóng chuyện đều chỉ để ý đến tin tức của người nổi tiếng mà thôi, còn được mấy ai dai như đỉa, cứ mãi dòm ngó ba cái chuyện quan hệ không chính đáng của giới nhà giàu cơ chứ. Hơn nữa, đoạn phim còn không được Nhan Từ Khuynh lẫn Hạ Huy Thành xác nhận là sự thật cơ mà. Chỉ là nhắc đến cũng không nghĩ được rằng: “Vì sao Hạ Huy Thành lại đồng ý giúp cậu như vậy nhỉ, cậu ấy cũng bị chửi tan nát, không biết trở thành bộ dạng gì cơ mà.” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh tối sầm: “Cậu ta đâu có giúp tôi, mà là giúp cô ấy kìa.” Nếu như không có Hạ Huy Thành đồng ý ra mặt, sóng gió từ đoạn phim thật sự không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy. Nếu như không có Hạ Huy Thành để lộ ra chuyện trước đây với anh, đến bây giờ anh cũng không biết được, thì ra Dương Họa Y là người đơn thuần, vô tội nhất.
Chương 203:
“Yên tâm đi, tôi không phải cái loại ngủ xong là bỏ chạy đâu.” Tâm trạng Nhan Từ Khuynh khỏi phải nói, vô cùng phấn chấn, còn có hứng mà trêu lại cô.
Sửa sang xong quần áo, anh mới nói tiếp: “Hà Dĩ Phong đến rồi, tôi đến phòng làm việc nói chút chuyện với anh ta, cô ngủ trước đi nhé.”
“Ừm”
Sau khi rửa mặt mũi qua loa, anh đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Hà Dĩ Phong đang đứng ở phòng khách, chẳng biết làm gì, cứ đi qua đi lại quanh bàn uống trà.
Vừa trông thấy anh xuất hiện, anh ta lập tức tỏ vẻ không hài lòng chút nào, cất tiếng phàn nàn: “Rõ ràng là một trong những ông trùm có máu mặt mà vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ cơ đấy, tôi nghi lắm nhé, anh lại ở trong phòng làm thêm phát nữa với Dương Họa Y chứ gì.”
Nhan Từ Khuynh chậm rãi bật lại: “Cậu yếu như vậy à, đừng có lấy sức bền của mình ra mà đoán tầm bậy tầm bạ về tôi, tôi làm một phát cũng không chỉ được nửa tiếng thôi đâu.”
Hà Dĩ Phong nghẹn cứng họng: “Thế thì anh ghê rồi, thịt nát con người ta cả nửa tiếng đồng hồ, cô ấy không cho anh ăn tát à.”
“Dĩ nhiên cô ấy sẽ không làm vậy rồi.”
“Chậc, giọng điệu chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hai người làm lành rồi à?”
Ánh mắt Nhan Từ Khuynh dịu hẳn đi: “Đúng vậy.”
Anh gật đầu trả lời An Dĩ Phong, trong lòng trỗi dậy một cảm giác không nói nên lời.
Rõ ràng là vì Nhan Từ Khuynh thích thú, nhưng vì sao bên trong lại pha lẫn một chút cảm giác khác thường?
Thôi vậy, không nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện đó vẫn là quan trọng hơn.
“Việc cậu nhờ tôi điều tra, tôi tìm được chút manh mối rồi.”
Nhan Từ Khuynh ngoảnh đầu nhìn một cái rồi đóng chặt cửa phòng: “Đến phòng sách rồi nói.”
“Được thôi.”
Hai người bước vào phòng sách, Nhan Từ Khuynh đóng cửa lại.
Hà Dĩ Phong nhìn thấy dáng vẻ cố ý né Dương Họa Y của anh là đoán ngay ra được: “Chuyện đoạn phim bị tung ra ngoài, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa biết à?”
“Ừm”
“Vãi thật, cậu giỏi đấy, vậy mà giấu được cô ấy gần hai tháng rồi.”
Hiện giờ sóng gió từ đoạn phim cũng đã qua rồi, mấy kẻ dư hơi, rảnh rỗi hóng chuyện đều chỉ để ý đến tin tức của người nổi tiếng mà thôi, còn được mấy ai dai như đỉa, cứ mãi dòm ngó ba cái chuyện quan hệ không chính đáng của giới nhà giàu cơ chứ. Hơn nữa, đoạn phim còn không được Nhan Từ Khuynh lẫn Hạ Huy Thành xác nhận là sự thật cơ mà.
Chỉ là nhắc đến cũng không nghĩ được rằng: “Vì sao Hạ Huy Thành lại đồng ý giúp cậu như vậy nhỉ, cậu ấy cũng bị chửi tan nát, không biết trở thành bộ dạng gì cơ mà.”
Ánh mắt Nhan Từ Khuynh tối sầm: “Cậu ta đâu có giúp tôi, mà là giúp cô ấy kìa.”
Nếu như không có Hạ Huy Thành đồng ý ra mặt, sóng gió từ đoạn phim thật sự không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy.
Nếu như không có Hạ Huy Thành để lộ ra chuyện trước đây với anh, đến bây giờ anh cũng không biết được, thì ra Dương Họa Y là người đơn thuần, vô tội nhất.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 203: “Yên tâm đi, tôi không phải cái loại ngủ xong là bỏ chạy đâu.” Tâm trạng Nhan Từ Khuynh khỏi phải nói, vô cùng phấn chấn, còn có hứng mà trêu lại cô. Sửa sang xong quần áo, anh mới nói tiếp: “Hà Dĩ Phong đến rồi, tôi đến phòng làm việc nói chút chuyện với anh ta, cô ngủ trước đi nhé.” “Ừm” Sau khi rửa mặt mũi qua loa, anh đi ra khỏi phòng. Lúc này, Hà Dĩ Phong đang đứng ở phòng khách, chẳng biết làm gì, cứ đi qua đi lại quanh bàn uống trà. Vừa trông thấy anh xuất hiện, anh ta lập tức tỏ vẻ không hài lòng chút nào, cất tiếng phàn nàn: “Rõ ràng là một trong những ông trùm có máu mặt mà vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ cơ đấy, tôi nghi lắm nhé, anh lại ở trong phòng làm thêm phát nữa với Dương Họa Y chứ gì.” Nhan Từ Khuynh chậm rãi bật lại: “Cậu yếu như vậy à, đừng có lấy sức bền của mình ra mà đoán tầm bậy tầm bạ về tôi, tôi làm một phát cũng không chỉ được nửa tiếng thôi đâu.” Hà Dĩ Phong nghẹn cứng họng: “Thế thì anh ghê rồi, thịt nát con người ta cả nửa tiếng đồng hồ, cô ấy không cho anh ăn tát à.” “Dĩ nhiên cô ấy sẽ không làm vậy rồi.” “Chậc, giọng điệu chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hai người làm lành rồi à?” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh dịu hẳn đi: “Đúng vậy.” Anh gật đầu trả lời An Dĩ Phong, trong lòng trỗi dậy một cảm giác không nói nên lời. Rõ ràng là vì Nhan Từ Khuynh thích thú, nhưng vì sao bên trong lại pha lẫn một chút cảm giác khác thường? Thôi vậy, không nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện đó vẫn là quan trọng hơn. “Việc cậu nhờ tôi điều tra, tôi tìm được chút manh mối rồi.” Nhan Từ Khuynh ngoảnh đầu nhìn một cái rồi đóng chặt cửa phòng: “Đến phòng sách rồi nói.” “Được thôi.” Hai người bước vào phòng sách, Nhan Từ Khuynh đóng cửa lại. Hà Dĩ Phong nhìn thấy dáng vẻ cố ý né Dương Họa Y của anh là đoán ngay ra được: “Chuyện đoạn phim bị tung ra ngoài, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa biết à?” “Ừm” “Vãi thật, cậu giỏi đấy, vậy mà giấu được cô ấy gần hai tháng rồi.” Hiện giờ sóng gió từ đoạn phim cũng đã qua rồi, mấy kẻ dư hơi, rảnh rỗi hóng chuyện đều chỉ để ý đến tin tức của người nổi tiếng mà thôi, còn được mấy ai dai như đỉa, cứ mãi dòm ngó ba cái chuyện quan hệ không chính đáng của giới nhà giàu cơ chứ. Hơn nữa, đoạn phim còn không được Nhan Từ Khuynh lẫn Hạ Huy Thành xác nhận là sự thật cơ mà. Chỉ là nhắc đến cũng không nghĩ được rằng: “Vì sao Hạ Huy Thành lại đồng ý giúp cậu như vậy nhỉ, cậu ấy cũng bị chửi tan nát, không biết trở thành bộ dạng gì cơ mà.” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh tối sầm: “Cậu ta đâu có giúp tôi, mà là giúp cô ấy kìa.” Nếu như không có Hạ Huy Thành đồng ý ra mặt, sóng gió từ đoạn phim thật sự không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy. Nếu như không có Hạ Huy Thành để lộ ra chuyện trước đây với anh, đến bây giờ anh cũng không biết được, thì ra Dương Họa Y là người đơn thuần, vô tội nhất.