Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 237
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 237: Ngoại trừ Dương Họa Y, Nhan Từ Khuynh đối với người phụ nữ khác đều rất không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi được chứng kiến sự vô sỉ của Dương Nhã Tuyết , trông thấy loại phụ nữ không thể nói chuyện cùng như thế này đều buồn nôn như thấy cứt chó. Loại phụ nữ này, càng cho cô ta mặt mũi, cô ta càng ngang ngược kiêu ngạo. Cách đối phó với loại người này cũng chỉ có một, chính là một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng dẫm bọn họ dưới chẫn, để loại người chết tiệt này không làm hại đến người khác nữa. “Tổng, tổng giám đốc Lâm… Anh làm đau tôi” Lâm, Quân không ©ó thói.qien thương. hoa tiếc ngọc, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn vặn ngược cổ tay của cô ta lại, cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đúng mặt Lục Tố. Một tiếng “chát” nặng nề thanh thúy vang lên. Lục Tố bụm mặt không dám nói lời nào, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không định dễ dàng buông tha cho cô ta như thế. Nhan Từ Khuynh nặng nề mở miệng: “Vừa rồi cô nói với em ấy mấy câu?” Lục Tố mặc dù không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại một chút: “Bốn năm câu gì đó.” Nhan Từ Khuynh lười đánh cô ta: “Năm cái tát, tự mình tát đi” Lục Tố mở to hai mắt, không thể tin được. “Chỉ vì mình tranh-cãi với Dương Họa Y mấy câu mà muốn tát mình? rốt cuộc người đàn ông này cưng chiều Dương Họa Y đến mức nào chứ!” Lục Tố ôm mặt, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích. Tự tát mình trước mặt tất cả mọi người thì chẳng. khác nào vứt hết tôn nghiêm của cô ta xuống đất, cô ta không muốn làm như vậy. Nhưng anh chẳng thèm cho cô ta một chút mặt mũi nào: “Nếu cô không tự ra tay được thì để tôi gọi bảo vệ tới.” “Không! Tôi tát, tôi tát!” Bảo vệ toàn là đàn ông, lực tay mạnh hơn mình nhiều. Lục Tố chỉ có thể lựa chọn tự tát mình, giơ tay lên tự tát mình vài cái. Mặc dù cô ta tát không mạnh, không đến nỗi quá đau, nhưng cô ta càng cảm thấy bị sỉ nhục. Sau này cho dù là ai thì sẽ có thêm lý do để cười nhạo mình, thậm chí kể cả lúc ba mẹ đi giao thiệp với người khác cũng sẽ bị đem ra làm trò cười vì mình. Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra, vốn dĩ bọn họ không thể đắc tội vối Lệ Họa Y, bởi vì Nhan Từ Khuynh yêu cô bảo vệ cô, cô chính là báu vật, không ai được phép đụng vào, nếu không sẽ phải chịu kết cục thê thảm giống như Lưu Ly. Tuy trông nhà: họ Lưu,dường-như chẳng thay đổi gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cổ phiếu trượt dốc không phanh, Lưu Ly cũng bị đưa ra nước ngoài, hai ông bà lão nhà họ Lưu không có con cái chăm sóc cung phụng, nhìn qua thì trông nhà họ Lưu như chẳng có biến động gì, nhưng thật ra cũng chẳng tốt đẹp gì. Lục Tố bị cái tát làm cho thức tỉnh, tát năm cái liên tiếp mới dừng lại và còn thức thời xin lỗi với Dương Họa Y: “Xin lỗi, cô Lê, lúc nấy là do tôi thất lễ.” Dương Họa Y không thể nói câu không sao với người đã gây hấn sỉ nhục mình, nhưng mà trông Lục. Tố cũng thảm hại lắm rồi. Lớp trang điểm bị trôi, mặt cũng bị sưng lên, trông giống như một con quỷ. Cô hơi không nỡ, khế gật đầu đáp lại cô ta.
Chương 237:
Ngoại trừ Dương Họa Y, Nhan Từ Khuynh đối với người phụ nữ khác đều rất không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi được chứng kiến sự vô sỉ của Dương Nhã Tuyết , trông thấy loại phụ nữ không thể nói chuyện cùng như thế này đều buồn nôn như thấy cứt chó.
Loại phụ nữ này, càng cho cô ta mặt mũi, cô ta càng ngang ngược kiêu ngạo.
Cách đối phó với loại người này cũng chỉ có một, chính là một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng dẫm bọn họ dưới chẫn, để loại người chết tiệt này không làm hại đến người khác nữa.
“Tổng, tổng giám đốc Lâm… Anh làm đau tôi”
Lâm, Quân không ©ó thói.qien thương. hoa tiếc ngọc, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn vặn ngược cổ tay của cô ta lại, cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đúng mặt Lục Tố.
Một tiếng “chát” nặng nề thanh thúy vang lên.
Lục Tố bụm mặt không dám nói lời nào, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không định dễ dàng buông tha cho cô ta như thế.
Nhan Từ Khuynh nặng nề mở miệng: “Vừa rồi cô nói với em ấy mấy câu?”
Lục Tố mặc dù không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại một chút: “Bốn năm câu gì đó.”
Nhan Từ Khuynh lười đánh cô ta: “Năm cái tát, tự mình tát đi”
Lục Tố mở to hai mắt, không thể tin được.
“Chỉ vì mình tranh-cãi với Dương Họa Y mấy câu mà muốn tát mình?
rốt cuộc người đàn ông này cưng chiều Dương Họa Y đến mức nào chứ!”
Lục Tố ôm mặt, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích.
Tự tát mình trước mặt tất cả mọi người thì chẳng.
khác nào vứt hết tôn nghiêm của cô ta xuống đất, cô ta không muốn làm như vậy.
Nhưng anh chẳng thèm cho cô ta một chút mặt mũi nào: “Nếu cô không tự ra tay được thì để tôi gọi bảo vệ tới.”
“Không! Tôi tát, tôi tát!” Bảo vệ toàn là đàn ông, lực tay mạnh hơn mình nhiều.
Lục Tố chỉ có thể lựa chọn tự tát mình, giơ tay lên tự tát mình vài cái.
Mặc dù cô ta tát không mạnh, không đến nỗi quá đau, nhưng cô ta càng cảm thấy bị sỉ nhục.
Sau này cho dù là ai thì sẽ có thêm lý do để cười nhạo mình, thậm chí kể cả lúc ba mẹ đi giao thiệp với người khác cũng sẽ bị đem ra làm trò cười vì mình.
Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra, vốn dĩ bọn họ không thể đắc tội vối Lệ Họa Y, bởi vì Nhan Từ Khuynh yêu cô bảo vệ cô, cô chính là báu vật, không ai được phép đụng vào, nếu không sẽ phải chịu kết cục thê thảm giống như Lưu Ly.
Tuy trông nhà: họ Lưu,dường-như chẳng thay đổi gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cổ phiếu trượt dốc không phanh, Lưu Ly cũng bị đưa ra nước ngoài, hai ông bà lão nhà họ Lưu không có con cái chăm sóc cung phụng, nhìn qua thì trông nhà họ Lưu như chẳng có biến động gì, nhưng thật ra cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lục Tố bị cái tát làm cho thức tỉnh, tát năm cái liên tiếp mới dừng lại và còn thức thời xin lỗi với Dương Họa Y: “Xin lỗi, cô Lê, lúc nấy là do tôi thất lễ.”
Dương Họa Y không thể nói câu không sao với người đã gây hấn sỉ nhục mình, nhưng mà trông Lục.
Tố cũng thảm hại lắm rồi. Lớp trang điểm bị trôi, mặt cũng bị sưng lên, trông giống như một con quỷ.
Cô hơi không nỡ, khế gật đầu đáp lại cô ta.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 237: Ngoại trừ Dương Họa Y, Nhan Từ Khuynh đối với người phụ nữ khác đều rất không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi được chứng kiến sự vô sỉ của Dương Nhã Tuyết , trông thấy loại phụ nữ không thể nói chuyện cùng như thế này đều buồn nôn như thấy cứt chó. Loại phụ nữ này, càng cho cô ta mặt mũi, cô ta càng ngang ngược kiêu ngạo. Cách đối phó với loại người này cũng chỉ có một, chính là một chút mặt mũi cũng không cho, hung hăng dẫm bọn họ dưới chẫn, để loại người chết tiệt này không làm hại đến người khác nữa. “Tổng, tổng giám đốc Lâm… Anh làm đau tôi” Lâm, Quân không ©ó thói.qien thương. hoa tiếc ngọc, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn vặn ngược cổ tay của cô ta lại, cái tát kia cuối cùng lại rơi xuống đúng mặt Lục Tố. Một tiếng “chát” nặng nề thanh thúy vang lên. Lục Tố bụm mặt không dám nói lời nào, nhưng Nhan Từ Khuynh lại không định dễ dàng buông tha cho cô ta như thế. Nhan Từ Khuynh nặng nề mở miệng: “Vừa rồi cô nói với em ấy mấy câu?” Lục Tố mặc dù không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại một chút: “Bốn năm câu gì đó.” Nhan Từ Khuynh lười đánh cô ta: “Năm cái tát, tự mình tát đi” Lục Tố mở to hai mắt, không thể tin được. “Chỉ vì mình tranh-cãi với Dương Họa Y mấy câu mà muốn tát mình? rốt cuộc người đàn ông này cưng chiều Dương Họa Y đến mức nào chứ!” Lục Tố ôm mặt, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích. Tự tát mình trước mặt tất cả mọi người thì chẳng. khác nào vứt hết tôn nghiêm của cô ta xuống đất, cô ta không muốn làm như vậy. Nhưng anh chẳng thèm cho cô ta một chút mặt mũi nào: “Nếu cô không tự ra tay được thì để tôi gọi bảo vệ tới.” “Không! Tôi tát, tôi tát!” Bảo vệ toàn là đàn ông, lực tay mạnh hơn mình nhiều. Lục Tố chỉ có thể lựa chọn tự tát mình, giơ tay lên tự tát mình vài cái. Mặc dù cô ta tát không mạnh, không đến nỗi quá đau, nhưng cô ta càng cảm thấy bị sỉ nhục. Sau này cho dù là ai thì sẽ có thêm lý do để cười nhạo mình, thậm chí kể cả lúc ba mẹ đi giao thiệp với người khác cũng sẽ bị đem ra làm trò cười vì mình. Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra, vốn dĩ bọn họ không thể đắc tội vối Lệ Họa Y, bởi vì Nhan Từ Khuynh yêu cô bảo vệ cô, cô chính là báu vật, không ai được phép đụng vào, nếu không sẽ phải chịu kết cục thê thảm giống như Lưu Ly. Tuy trông nhà: họ Lưu,dường-như chẳng thay đổi gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cổ phiếu trượt dốc không phanh, Lưu Ly cũng bị đưa ra nước ngoài, hai ông bà lão nhà họ Lưu không có con cái chăm sóc cung phụng, nhìn qua thì trông nhà họ Lưu như chẳng có biến động gì, nhưng thật ra cũng chẳng tốt đẹp gì. Lục Tố bị cái tát làm cho thức tỉnh, tát năm cái liên tiếp mới dừng lại và còn thức thời xin lỗi với Dương Họa Y: “Xin lỗi, cô Lê, lúc nấy là do tôi thất lễ.” Dương Họa Y không thể nói câu không sao với người đã gây hấn sỉ nhục mình, nhưng mà trông Lục. Tố cũng thảm hại lắm rồi. Lớp trang điểm bị trôi, mặt cũng bị sưng lên, trông giống như một con quỷ. Cô hơi không nỡ, khế gật đầu đáp lại cô ta.