Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 240

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 240: Lời nói của anh khiến cho Dương Họa Y yên lòng, vòng tay qua cổ anh, cô mỉm cười, ngoan ngoãn giao. bản thân cho anh, Có đôi khi mọi chuyện trở nên tôi tệ, anh sẽ ở lại trong thân thể của cô qua đêm. Ngay từ đầu cô không quen, sau đó cô biết bản thân không thể chống lại được và đã bị buộc phải thừa nhận, đến bây giờ cũng tập mãi thành thói quen. Nếu tính kỹ thì chẳng qua mới có một tháng ngắn ngủi. Người đàn ông Nhan Từ Khuynh này, trên người có một loại sức mạnh đáng sợ, khiến cho người ta chìm sâu vào. Sau khi trở về từ nước Pháp, anh giống như một con sói đói. Cho dù cô làm gì, anh cũng luôn cảm thấy cô đang quyến rũ anh. Thậm chí bây giờ, ngay cả hô hấp. cũng là một loại quyến rũ đối với anh. Dương Họa Y vô cùng bất lực, nhưng may mắn là kỹ thuật của anh rất tốt, cô dần dần biết hưởng thụ sau nhiều lần. Nhưng nhìn thấy vết cào trên cổ của anh, cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện. ‘Đúng rồi, vòng cổ của em đâu? Anh vẫn chưa trả nó cho em đấy.” Lúc đi nước Pháp anh đã nói, trở về sẽ trả lại vòng cổ cho-cô, nhưng đến bây giờ cũng.chưa trả cho cô. “Anh còn nghĩ rằng em sẽ không nhớ ra nó nữa.” ó là bảo bối quan trọng nhất của em, sao em có thể quên được.” Anh không nặng không nhẹ chọc cô hai cái: “Anh quan trọng hay là vòng cổ quan trọng.” “Nhan Từ Khuynh gần đây anh càng ngày càng ngây thơ đó” Ngay cả một chiếc vòng cổ cũng ăn dấm chua: “Chiếc vòng cổ ở đâu?” “Em không biết tìm kiếm trong nhà sao?” Anh đã để món đồ này ở chỗ rõ ràng như vậy. Hai người đang trong tư thế kết hợp bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh ôm cô đứng lên, Dương Họa Y kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt anh. Anh k** r*n một tiếng, tiện tay vỗ vào mông của Khi cô bị dọa hoảng sợ thì càng kẹp chặt hơn. “Nhan Từ Khuynh anh làm gì vậy, mau buông em xuống!” Trước kia tuy rằng đã làm với anh ở phòng tắm ở phòng khách thậm chí là trong phòng sách, đây là lần đầu tiên cô thử loại tư thế xấu hổ này. “Nhan Từ Khuynh, anh mau buông em xuống!” Anh bế cô, chậm rãi đi tới, chọc nhẹ vào, còn giống như có lồng tốt hồi ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh buông xuống sao?” Nhìn ánh mắt xấu hổ và tức giận của người phụ nữ trong lòng, anh cong môi mỉm cười: “Vậy thì anh buông ra?” Nói xong, anh thật sự từ từ buông bàn tay đang đỡ cô. Thân thể mất đi sự chống đỡ dần dần tụt xuống khỏi người anh, Dương Họa Y cảm thấy bản thân sắp bị anh gây sức ép đến điên rồi. Ai kêu anh buông tay như vậy!

Chương 240:

 

Lời nói của anh khiến cho Dương Họa Y yên lòng, vòng tay qua cổ anh, cô mỉm cười, ngoan ngoãn giao.

 

bản thân cho anh, Có đôi khi mọi chuyện trở nên tôi tệ, anh sẽ ở lại trong thân thể của cô qua đêm.

 

Ngay từ đầu cô không quen, sau đó cô biết bản thân không thể chống lại được và đã bị buộc phải thừa nhận, đến bây giờ cũng tập mãi thành thói quen.

 

Nếu tính kỹ thì chẳng qua mới có một tháng ngắn ngủi.

 

Người đàn ông Nhan Từ Khuynh này, trên người có một loại sức mạnh đáng sợ, khiến cho người ta chìm sâu vào.

 

Sau khi trở về từ nước Pháp, anh giống như một con sói đói.

 

Cho dù cô làm gì, anh cũng luôn cảm thấy cô đang quyến rũ anh. Thậm chí bây giờ, ngay cả hô hấp.

 

cũng là một loại quyến rũ đối với anh.

 

Dương Họa Y vô cùng bất lực, nhưng may mắn là kỹ thuật của anh rất tốt, cô dần dần biết hưởng thụ sau nhiều lần.

 

Nhưng nhìn thấy vết cào trên cổ của anh, cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

 

‘Đúng rồi, vòng cổ của em đâu? Anh vẫn chưa trả nó cho em đấy.”

 

Lúc đi nước Pháp anh đã nói, trở về sẽ trả lại vòng cổ cho-cô, nhưng đến bây giờ cũng.chưa trả cho cô.

 

“Anh còn nghĩ rằng em sẽ không nhớ ra nó nữa.”

 

ó là bảo bối quan trọng nhất của em, sao em có thể quên được.”

 

Anh không nặng không nhẹ chọc cô hai cái: “Anh quan trọng hay là vòng cổ quan trọng.”

 

“Nhan Từ Khuynh gần đây anh càng ngày càng ngây thơ đó” Ngay cả một chiếc vòng cổ cũng ăn dấm chua: “Chiếc vòng cổ ở đâu?”

 

“Em không biết tìm kiếm trong nhà sao?” Anh đã để món đồ này ở chỗ rõ ràng như vậy.

 

Hai người đang trong tư thế kết hợp bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh ôm cô đứng lên, Dương Họa Y kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt anh.

 

Anh k** r*n một tiếng, tiện tay vỗ vào mông của Khi cô bị dọa hoảng sợ thì càng kẹp chặt hơn.

 

“Nhan Từ Khuynh anh làm gì vậy, mau buông em xuống!”

 

Trước kia tuy rằng đã làm với anh ở phòng tắm ở phòng khách thậm chí là trong phòng sách, đây là lần đầu tiên cô thử loại tư thế xấu hổ này.

 

“Nhan Từ Khuynh, anh mau buông em xuống!”

 

Anh bế cô, chậm rãi đi tới, chọc nhẹ vào, còn giống như có lồng tốt hồi ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh buông xuống sao?”

 

Nhìn ánh mắt xấu hổ và tức giận của người phụ nữ trong lòng, anh cong môi mỉm cười: “Vậy thì anh buông ra?”

 

Nói xong, anh thật sự từ từ buông bàn tay đang đỡ cô.

 

Thân thể mất đi sự chống đỡ dần dần tụt xuống khỏi người anh, Dương Họa Y cảm thấy bản thân sắp bị anh gây sức ép đến điên rồi.

 

Ai kêu anh buông tay như vậy!

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 240: Lời nói của anh khiến cho Dương Họa Y yên lòng, vòng tay qua cổ anh, cô mỉm cười, ngoan ngoãn giao. bản thân cho anh, Có đôi khi mọi chuyện trở nên tôi tệ, anh sẽ ở lại trong thân thể của cô qua đêm. Ngay từ đầu cô không quen, sau đó cô biết bản thân không thể chống lại được và đã bị buộc phải thừa nhận, đến bây giờ cũng tập mãi thành thói quen. Nếu tính kỹ thì chẳng qua mới có một tháng ngắn ngủi. Người đàn ông Nhan Từ Khuynh này, trên người có một loại sức mạnh đáng sợ, khiến cho người ta chìm sâu vào. Sau khi trở về từ nước Pháp, anh giống như một con sói đói. Cho dù cô làm gì, anh cũng luôn cảm thấy cô đang quyến rũ anh. Thậm chí bây giờ, ngay cả hô hấp. cũng là một loại quyến rũ đối với anh. Dương Họa Y vô cùng bất lực, nhưng may mắn là kỹ thuật của anh rất tốt, cô dần dần biết hưởng thụ sau nhiều lần. Nhưng nhìn thấy vết cào trên cổ của anh, cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện. ‘Đúng rồi, vòng cổ của em đâu? Anh vẫn chưa trả nó cho em đấy.” Lúc đi nước Pháp anh đã nói, trở về sẽ trả lại vòng cổ cho-cô, nhưng đến bây giờ cũng.chưa trả cho cô. “Anh còn nghĩ rằng em sẽ không nhớ ra nó nữa.” ó là bảo bối quan trọng nhất của em, sao em có thể quên được.” Anh không nặng không nhẹ chọc cô hai cái: “Anh quan trọng hay là vòng cổ quan trọng.” “Nhan Từ Khuynh gần đây anh càng ngày càng ngây thơ đó” Ngay cả một chiếc vòng cổ cũng ăn dấm chua: “Chiếc vòng cổ ở đâu?” “Em không biết tìm kiếm trong nhà sao?” Anh đã để món đồ này ở chỗ rõ ràng như vậy. Hai người đang trong tư thế kết hợp bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh ôm cô đứng lên, Dương Họa Y kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt anh. Anh k** r*n một tiếng, tiện tay vỗ vào mông của Khi cô bị dọa hoảng sợ thì càng kẹp chặt hơn. “Nhan Từ Khuynh anh làm gì vậy, mau buông em xuống!” Trước kia tuy rằng đã làm với anh ở phòng tắm ở phòng khách thậm chí là trong phòng sách, đây là lần đầu tiên cô thử loại tư thế xấu hổ này. “Nhan Từ Khuynh, anh mau buông em xuống!” Anh bế cô, chậm rãi đi tới, chọc nhẹ vào, còn giống như có lồng tốt hồi ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh buông xuống sao?” Nhìn ánh mắt xấu hổ và tức giận của người phụ nữ trong lòng, anh cong môi mỉm cười: “Vậy thì anh buông ra?” Nói xong, anh thật sự từ từ buông bàn tay đang đỡ cô. Thân thể mất đi sự chống đỡ dần dần tụt xuống khỏi người anh, Dương Họa Y cảm thấy bản thân sắp bị anh gây sức ép đến điên rồi. Ai kêu anh buông tay như vậy!

Chương 240