Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 242
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 242: Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình. Không ngờ Nhan Từ Khuynh đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó. *Có thể không nhận được không?” Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc. Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích. “Không thể.” Nhan Từ Khuynh nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới thân, trừng phạt thân thể người phụ nữ không biết tốt xấu này. Dương Họa Y bị anh-chơi đùa đến nỗi không có biện pháp chống cự, nhưng cuối cùng cô cũng chấp nhận. Tuy rằng có chút lo lắng mơ hồ, nhưng càng nhiều. hơn là sự ngọt ngào: Bởi vì Nhan Từ Khuynh thực sự quan tâm đến cô. Nếu như anh không chân thành, anh có thể lừa gạt cô cho qua chuyện. Nhưng anh lại không làm vậy, so với bất cứ ai khác, anh đều quan tâm hơn cả. Mấy ngày tiếp theo, Dương Họa Y cũng bề bộn. nhiều việc, bởi vì nếu phải tiếp quản công ty, cô sẽ luôn phải làm thêm giờ để làm quen với tình hình công ty càng sớm càng tốt. Vì vậy, Nhan Từ Khuynh lại hối hận vì đã cho cô đến công ty, mở một studio nhỏ, để cô không phải suốt ngày nhớ tới công việc, rồi sẽ dành nhiều thời gian lên giường với anh hơn. Vài ngày sau, cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng bắt được cơ hội để đè vợ lên giường, nhưng bà mẹ vợ lại gọi. Dương Họa Y buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng nóng nảy đến nghẹt thở của anh, nhưng anh vẫn trả lời cuộc gọi của mẹ trước. Mẹ Viên Vũ đối xử với cô rất tốt, nhưng hiếm khi bà ấy gọi điện cho cổ, bà ấy phần lớn thời gian là dành cho em gái. Về vấn để này, mọi người trong nhà họ Dường dường như đều giống nhau, nếu không có chuyện gì xảy ra, bà ấy sẽ không bao giờ liên lạc với cô. Một khi chuyện gì đó xảy ra, cô sẽ là người đầu tiên được gọi. “Mẹ có chuyện gì vậy?” “Cái gì?” “Nhã Tuyết đang mang thai?” “Có đúng không hay bệnh viện chẩn đoán sai?” Dương Họa Y không thể tin được. Mẹ Dường tính tình hiển lành lần đầu tiên mắng cô một tiếng: “Đã chạy đi phá thai, còn có thể là chẩn đoán sai gì nữa! Con nhanh chóng trở về đi, bây giờ em gái con không chịu ăn, cũng không chịu nói chuyện với chúng ta.” “Được rồi, con sẽ về nhà sớm.” Hai tay Dương Họa Y vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài. Nhan Từ Khuynh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết , Nhã Tuyết đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra. Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”
Chương 242:
Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình.
Không ngờ Nhan Từ Khuynh đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó.
*Có thể không nhận được không?”
Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc.
Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích.
“Không thể.” Nhan Từ Khuynh nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới thân, trừng phạt thân thể người phụ nữ không biết tốt xấu này.
Dương Họa Y bị anh-chơi đùa đến nỗi không có biện pháp chống cự, nhưng cuối cùng cô cũng chấp nhận.
Tuy rằng có chút lo lắng mơ hồ, nhưng càng nhiều.
hơn là sự ngọt ngào: Bởi vì Nhan Từ Khuynh thực sự quan tâm đến cô.
Nếu như anh không chân thành, anh có thể lừa gạt cô cho qua chuyện. Nhưng anh lại không làm vậy, so với bất cứ ai khác, anh đều quan tâm hơn cả.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Họa Y cũng bề bộn.
nhiều việc, bởi vì nếu phải tiếp quản công ty, cô sẽ luôn phải làm thêm giờ để làm quen với tình hình công ty càng sớm càng tốt.
Vì vậy, Nhan Từ Khuynh lại hối hận vì đã cho cô đến công ty, mở một studio nhỏ, để cô không phải suốt ngày nhớ tới công việc, rồi sẽ dành nhiều thời gian lên giường với anh hơn.
Vài ngày sau, cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng bắt được cơ hội để đè vợ lên giường, nhưng bà mẹ vợ lại gọi.
Dương Họa Y buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng nóng nảy đến nghẹt thở của anh, nhưng anh vẫn trả lời cuộc gọi của mẹ trước.
Mẹ Viên Vũ đối xử với cô rất tốt, nhưng hiếm khi bà ấy gọi điện cho cổ, bà ấy phần lớn thời gian là dành cho em gái. Về vấn để này, mọi người trong nhà họ Dường dường như đều giống nhau, nếu không có chuyện gì xảy ra, bà ấy sẽ không bao giờ liên lạc với cô. Một khi chuyện gì đó xảy ra, cô sẽ là người đầu tiên được gọi.
“Mẹ có chuyện gì vậy?”
“Cái gì?”
“Nhã Tuyết đang mang thai?”
“Có đúng không hay bệnh viện chẩn đoán sai?” Dương Họa Y không thể tin được.
Mẹ Dường tính tình hiển lành lần đầu tiên mắng cô một tiếng: “Đã chạy đi phá thai, còn có thể là chẩn đoán sai gì nữa! Con nhanh chóng trở về đi, bây giờ em gái con không chịu ăn, cũng không chịu nói chuyện với chúng ta.”
“Được rồi, con sẽ về nhà sớm.”
Hai tay Dương Họa Y vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài.
Nhan Từ Khuynh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết , Nhã Tuyết đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra.
Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 242: Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn bỏ cuộc, cô luôn suy nghĩ, chờ lúc nào ổn định thì bắt đầu phát triển công việc của chính mình. Không ngờ Nhan Từ Khuynh đã cẩn thận chú ý đến chuyện đó. *Có thể không nhận được không?” Cô không muốn có chênh lệch quá lớn với anh, cũng không muốn bị trói buộc một chỗ với anh vì tiền bạc. Cuộc hôn nhân này mới vừa bước vào mùa xuân, cô không muốn vì việc này mà nảy sinh hiểm khích. “Không thể.” Nhan Từ Khuynh nghĩ cô không hài lòng với món quà anh tặng, xoay người đè người phụ nữ dưới thân, trừng phạt thân thể người phụ nữ không biết tốt xấu này. Dương Họa Y bị anh-chơi đùa đến nỗi không có biện pháp chống cự, nhưng cuối cùng cô cũng chấp nhận. Tuy rằng có chút lo lắng mơ hồ, nhưng càng nhiều. hơn là sự ngọt ngào: Bởi vì Nhan Từ Khuynh thực sự quan tâm đến cô. Nếu như anh không chân thành, anh có thể lừa gạt cô cho qua chuyện. Nhưng anh lại không làm vậy, so với bất cứ ai khác, anh đều quan tâm hơn cả. Mấy ngày tiếp theo, Dương Họa Y cũng bề bộn. nhiều việc, bởi vì nếu phải tiếp quản công ty, cô sẽ luôn phải làm thêm giờ để làm quen với tình hình công ty càng sớm càng tốt. Vì vậy, Nhan Từ Khuynh lại hối hận vì đã cho cô đến công ty, mở một studio nhỏ, để cô không phải suốt ngày nhớ tới công việc, rồi sẽ dành nhiều thời gian lên giường với anh hơn. Vài ngày sau, cuối cùng Nhan Từ Khuynh cũng bắt được cơ hội để đè vợ lên giường, nhưng bà mẹ vợ lại gọi. Dương Họa Y buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng nóng nảy đến nghẹt thở của anh, nhưng anh vẫn trả lời cuộc gọi của mẹ trước. Mẹ Viên Vũ đối xử với cô rất tốt, nhưng hiếm khi bà ấy gọi điện cho cổ, bà ấy phần lớn thời gian là dành cho em gái. Về vấn để này, mọi người trong nhà họ Dường dường như đều giống nhau, nếu không có chuyện gì xảy ra, bà ấy sẽ không bao giờ liên lạc với cô. Một khi chuyện gì đó xảy ra, cô sẽ là người đầu tiên được gọi. “Mẹ có chuyện gì vậy?” “Cái gì?” “Nhã Tuyết đang mang thai?” “Có đúng không hay bệnh viện chẩn đoán sai?” Dương Họa Y không thể tin được. Mẹ Dường tính tình hiển lành lần đầu tiên mắng cô một tiếng: “Đã chạy đi phá thai, còn có thể là chẩn đoán sai gì nữa! Con nhanh chóng trở về đi, bây giờ em gái con không chịu ăn, cũng không chịu nói chuyện với chúng ta.” “Được rồi, con sẽ về nhà sớm.” Hai tay Dương Họa Y vừa cúp điện thoại, run rẩy thay quần áo rồi bước ra ngoài. Nhan Từ Khuynh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Cô vẫn cảm thấy khó tiêu hóa sự thật này: “Nhã Tuyết , Nhã Tuyết đang mang thai, và đã chạy đến một phòng khám nhỏ để phá thai. Có một tai nạn xảy ra. Bây giờ em chuẩn bị về nhà.”