Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 271
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 271: Học dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, Dương Họa Y nhấc khóe môi, vẻ mặt như cười như không, trong mắt lại ánh lên tia lạnh lếo: “Nói anh hèn hạ đó, Hà Dĩ Phong, trong lòng anh rốt cuộc là muốn thế nào, thích một người thì không nên giống cách thích như thế này của anh.” Hà Dĩ Phong thích Dương Minh Nguyệt, sao có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ? Biết Dương Minh Nguyệt không có tiền, thế mà còn dùng tiền ăn để gây khó dễ với cô ấy. Thật sự thích Dương Minh Nguyệt, muốn theo đuổi cô ấy, nên đối xử tốt với cô ấy, đề cô ấy chấp nhận thay vì là bị ép buộc. Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy điều này, còn tường rằng Dương Minh Nguyệt đã nói với c¿ anh thích cô ấy, tâm trạng ngay lập tức liền trở nên tệ hơn: “Họa Y, não của người này có vấn đề rồi, luôn thích suy diễn, cũng thích nói bừa, những gì cô ấy nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng tin. Tôi, tôi không có suy nghĩ lệch lạc gì đâu. Dương Họa Y cau mày, cảm thấy những lời này của Hà Dĩ Phong rất kỳ quái. Hà Dĩ Phong nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, một phen kéo lê Minh Nguyệt qua, kéo tới trước mặt Dương Họa Y, tức giận nó “Dương Minh Nguyệt, cô nói rố ràng với Họa Y đi!” “Tôi… tôi nói cái gì?” Cổ tay Dương Minh Nguyệt bị anh ta kéo một cái đau điếng, cô ta vốn không nói gì mà. “Cô vừa rồi nói cái gì, thì bây giờ giải thích như thế!” “Tôi đã bảo là không nói gì cả mài “Nói dối!” Nếu cô ta không nói gì, làm sao Họa Y lại có thể nói như thế với mình. Không muốn cãi nhau với một người phụ nữ trước mặt Dương Họa Y, sẽ làm mất đi phong độ của mình, Hà Dĩ Phong túm Dương Minh Nguyệt đi: “Cô đi theo tôi! Vẻ mặt Dương Họa Y không hiểu, cô trơ mắt nhìn, hồi lâu không phản ứng được. Chỉ có thể hét một câu sau lưng hai người hị Minh Nguyệt, chút nữa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu! Hà Dĩ Phong kéo thẳng Dương Minh Nguyệt vào phòng làm việc của anh ta. Tất cả nhân viên nhìn thấy ông chủ của bọn họ kéo một người phụ nữ trở về thì sợ hết hồn, thoạt nhìn còn tường là Dương Họa Y nhưng nhìn kỹ thì phát hiện không phải. Cô gái này chỉ có mấy phần giống Dương Họa Y, nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực. Dương Họa Y ôn hòa hào phóng, cô bé này bể ngoài cời mỡ tự nhiên. Rõ ràng chênh lệch lớn như vậy nhưng sao bọn họ lại cảm thấy có điểm giống nhau chứ? Xem ra do làm việc lâu quá phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại mới được. “Dương Minh Nguyệt! Có phải cô không có lòng tự trọng không? Rốt cuộc cô đã nói gì với Dương Họa Y? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám ở trước mặt cô ấy nói linh tỉnh coi chừng tôi sẽ xé rách miệng cô đấy!” Hà Dĩ Phong không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận tình cảm của mình. Anh ta có liêm sỉ cũng biết đúng sai. Bây giờ tình cảm của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y rất tốt, anh ta không thể đi làm kè thứ ba phá hoại hạnh phúc của bọn họ được. Thích Dương Họa Y là chuyện riêng của anh ta, anh ta đã không có cách nào khống chế được suy nghĩ của bản thân, càng không cần thiết khiến người khác. phiền lòng cùng anh ta. “Anh hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ nói với cô ấy chuyện anh thích cô ấy!” Dương Minh Nguyệt biết nặng nhẹ, mặc dù cô không nuốt nổi tâm tư này của Hà Dĩ Phong nhưng cô biết nên nói thế nào. Cô hoàn toàn không nói bất cứ lời nào không nên nói trước mặt Dương Họa Y.
Chương 271:
Học dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, Dương Họa Y nhấc khóe môi, vẻ mặt như cười như không, trong mắt lại ánh lên tia lạnh lếo: “Nói anh hèn hạ đó, Hà Dĩ Phong, trong lòng anh rốt cuộc là muốn thế nào, thích một người thì không nên giống cách thích như thế này của anh.”
Hà Dĩ Phong thích Dương Minh Nguyệt, sao có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ?
Biết Dương Minh Nguyệt không có tiền, thế mà còn dùng tiền ăn để gây khó dễ với cô ấy.
Thật sự thích Dương Minh Nguyệt, muốn theo đuổi cô ấy, nên đối xử tốt với cô ấy, đề cô ấy chấp nhận thay vì là bị ép buộc.
Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy điều này, còn tường rằng Dương Minh Nguyệt đã nói với c¿ anh thích cô ấy, tâm trạng ngay lập tức liền trở nên tệ hơn: “Họa Y, não của người này có vấn đề rồi, luôn thích suy diễn, cũng thích nói bừa, những gì cô ấy nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng tin. Tôi, tôi không có suy nghĩ lệch lạc gì đâu.
Dương Họa Y cau mày, cảm thấy những lời này của Hà Dĩ Phong rất kỳ quái.
Hà Dĩ Phong nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, một phen kéo lê Minh Nguyệt qua, kéo tới trước mặt Dương Họa Y, tức giận nó “Dương Minh Nguyệt, cô nói rố ràng với Họa Y đi!”
“Tôi… tôi nói cái gì?” Cổ tay Dương Minh Nguyệt bị anh ta kéo một cái đau điếng, cô ta vốn không nói gì mà.
“Cô vừa rồi nói cái gì, thì bây giờ giải thích như thế!”
“Tôi đã bảo là không nói gì cả mài “Nói dối!” Nếu cô ta không nói gì, làm sao Họa Y lại có thể nói như thế với mình.
Không muốn cãi nhau với một người phụ nữ trước mặt Dương Họa Y, sẽ làm mất đi phong độ của mình, Hà Dĩ Phong túm Dương Minh Nguyệt đi: “Cô đi theo tôi!
Vẻ mặt Dương Họa Y không hiểu, cô trơ mắt nhìn, hồi lâu không phản ứng được.
Chỉ có thể hét một câu sau lưng hai người hị Minh Nguyệt, chút nữa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu!
Hà Dĩ Phong kéo thẳng Dương Minh Nguyệt vào phòng làm việc của anh ta.
Tất cả nhân viên nhìn thấy ông chủ của bọn họ kéo một người phụ nữ trở về thì sợ hết hồn, thoạt nhìn còn tường là Dương Họa Y nhưng nhìn kỹ thì phát hiện không phải. Cô gái này chỉ có mấy phần giống Dương Họa Y, nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực.
Dương Họa Y ôn hòa hào phóng, cô bé này bể ngoài cời mỡ tự nhiên.
Rõ ràng chênh lệch lớn như vậy nhưng sao bọn họ lại cảm thấy có điểm giống nhau chứ? Xem ra do làm việc lâu quá phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại mới được.
“Dương Minh Nguyệt! Có phải cô không có lòng tự trọng không? Rốt cuộc cô đã nói gì với Dương Họa Y?
Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám ở trước mặt cô ấy nói linh tỉnh coi chừng tôi sẽ xé rách miệng cô đấy!”
Hà Dĩ Phong không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận tình cảm của mình.
Anh ta có liêm sỉ cũng biết đúng sai.
Bây giờ tình cảm của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y rất tốt, anh ta không thể đi làm kè thứ ba phá hoại hạnh phúc của bọn họ được.
Thích Dương Họa Y là chuyện riêng của anh ta, anh ta đã không có cách nào khống chế được suy nghĩ của bản thân, càng không cần thiết khiến người khác.
phiền lòng cùng anh ta.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ nói với cô ấy chuyện anh thích cô ấy!” Dương Minh Nguyệt biết nặng nhẹ, mặc dù cô không nuốt nổi tâm tư này của Hà Dĩ Phong nhưng cô biết nên nói thế nào. Cô hoàn toàn không nói bất cứ lời nào không nên nói trước mặt Dương Họa Y.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 271: Học dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, Dương Họa Y nhấc khóe môi, vẻ mặt như cười như không, trong mắt lại ánh lên tia lạnh lếo: “Nói anh hèn hạ đó, Hà Dĩ Phong, trong lòng anh rốt cuộc là muốn thế nào, thích một người thì không nên giống cách thích như thế này của anh.” Hà Dĩ Phong thích Dương Minh Nguyệt, sao có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ? Biết Dương Minh Nguyệt không có tiền, thế mà còn dùng tiền ăn để gây khó dễ với cô ấy. Thật sự thích Dương Minh Nguyệt, muốn theo đuổi cô ấy, nên đối xử tốt với cô ấy, đề cô ấy chấp nhận thay vì là bị ép buộc. Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy điều này, còn tường rằng Dương Minh Nguyệt đã nói với c¿ anh thích cô ấy, tâm trạng ngay lập tức liền trở nên tệ hơn: “Họa Y, não của người này có vấn đề rồi, luôn thích suy diễn, cũng thích nói bừa, những gì cô ấy nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng tin. Tôi, tôi không có suy nghĩ lệch lạc gì đâu. Dương Họa Y cau mày, cảm thấy những lời này của Hà Dĩ Phong rất kỳ quái. Hà Dĩ Phong nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, một phen kéo lê Minh Nguyệt qua, kéo tới trước mặt Dương Họa Y, tức giận nó “Dương Minh Nguyệt, cô nói rố ràng với Họa Y đi!” “Tôi… tôi nói cái gì?” Cổ tay Dương Minh Nguyệt bị anh ta kéo một cái đau điếng, cô ta vốn không nói gì mà. “Cô vừa rồi nói cái gì, thì bây giờ giải thích như thế!” “Tôi đã bảo là không nói gì cả mài “Nói dối!” Nếu cô ta không nói gì, làm sao Họa Y lại có thể nói như thế với mình. Không muốn cãi nhau với một người phụ nữ trước mặt Dương Họa Y, sẽ làm mất đi phong độ của mình, Hà Dĩ Phong túm Dương Minh Nguyệt đi: “Cô đi theo tôi! Vẻ mặt Dương Họa Y không hiểu, cô trơ mắt nhìn, hồi lâu không phản ứng được. Chỉ có thể hét một câu sau lưng hai người hị Minh Nguyệt, chút nữa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu! Hà Dĩ Phong kéo thẳng Dương Minh Nguyệt vào phòng làm việc của anh ta. Tất cả nhân viên nhìn thấy ông chủ của bọn họ kéo một người phụ nữ trở về thì sợ hết hồn, thoạt nhìn còn tường là Dương Họa Y nhưng nhìn kỹ thì phát hiện không phải. Cô gái này chỉ có mấy phần giống Dương Họa Y, nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực. Dương Họa Y ôn hòa hào phóng, cô bé này bể ngoài cời mỡ tự nhiên. Rõ ràng chênh lệch lớn như vậy nhưng sao bọn họ lại cảm thấy có điểm giống nhau chứ? Xem ra do làm việc lâu quá phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại mới được. “Dương Minh Nguyệt! Có phải cô không có lòng tự trọng không? Rốt cuộc cô đã nói gì với Dương Họa Y? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám ở trước mặt cô ấy nói linh tỉnh coi chừng tôi sẽ xé rách miệng cô đấy!” Hà Dĩ Phong không dám thừa nhận cũng không thể thừa nhận tình cảm của mình. Anh ta có liêm sỉ cũng biết đúng sai. Bây giờ tình cảm của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y rất tốt, anh ta không thể đi làm kè thứ ba phá hoại hạnh phúc của bọn họ được. Thích Dương Họa Y là chuyện riêng của anh ta, anh ta đã không có cách nào khống chế được suy nghĩ của bản thân, càng không cần thiết khiến người khác. phiền lòng cùng anh ta. “Anh hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ nói với cô ấy chuyện anh thích cô ấy!” Dương Minh Nguyệt biết nặng nhẹ, mặc dù cô không nuốt nổi tâm tư này của Hà Dĩ Phong nhưng cô biết nên nói thế nào. Cô hoàn toàn không nói bất cứ lời nào không nên nói trước mặt Dương Họa Y.