Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 276
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 276: Hạ Huy Thành điểm tĩnh hơn cô: “Không có gì, đã xảy ra chuyện gì.” “Thực ra cũng không có gì, chỉ là…” “Huy Thành à! Mày là người thân của chúng tao, sao lại đi giúp đỡ người ngoài như thế hả!” Thấy tình hình không ồn, người phụ nữ chạy đến trước mặt anh, hét lên với hai người. đây đông người, Hạ Huy Thành không muốn đề người ngoài xem được trò cười, lời ra tiếng vào về Dương Họa Y đã đủ nhiều rồi. Anh dẫn đám người trờ lại phòng ăn để nói chuyện. Vừa quay trở lại phòng ăn, người phụ nữ mỡ to cuống họng hét toáng lên cứ như sợ những người bên ngoài không nghe thấy. “Hạ Huy Thành, mày khôn nhà dại chợ thì hay rồi, coi bọn tao không ra gì, tao là chị gái ruột của mày đó, sao mày có thề đi giúp người ngoài như vậy hả?” Dương Họa Y lúc này mới hiểu ra, thì ra ờ bên ngoài khí thế hùng hồ như vậy là vì nói có một người em trai rất lợi hại, hoá ra chính là Hạ Huy Thành. Hạ Huy Thành trông có về thờ ơ, dường như đã quen với kiểu cãi vã này. Anh kéo ghế ra, đề Dương Họa Y ngồi xuống. Nhiều năm như vậy, chuyện anh giấu diếm trong. góc không muốn đề Dương Họa Y biết được, cuối cùng vẫn bị cô phát hiện. Anh, không xứng với cô ấy. Hạ Huy Thành bị cái người được gọi là chị gái cùng huyết thống ép đến đây đề ăn tối, và người thanh. toán hoá đơn đương nhiên chính là Hạ Huy Thành. Anh cũng cảm thấy loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, nói ra sớm một chút đều tốt cho tất cả mọi người. Tuy nói là huyết mạch tương thông, nhưng rốt cuộc, một chút tình cảm cũng chẳng có hay thậm chí là một chút tiểu tiết cũng không giống nhau. Năm đó Hạ Huy Thành bị vứt bỏ vào trại trẻ mồ côi, cũng là nhờ có một phần công lao của bà chị này. Vi vậy, trên bàn ăn, anh nói rất rố ràng. Sẽ không cho tiền, sẽ không cho bọn họ ở lại thành phố Hà Nội, nhiều nhất cũng chỉ mua một ngôi nhà mới trong thị trấn cho bọn họ thôi. Thế nhưng một nhà ba người vô cùng bất mãn, mượn cớ đi vệ sinh để bàn bạc, không ngờ lại đụng phải Dương Họa Y. “Mày không nói là có ý gì, mày với người phụ nữ xấu này có quan hệ gì? Cô ta đã đánh cháu trai nhỏ của mày đấy!” Dương Họa Y từ nhỏ đã đến trại trẻ mồ côi đề làm từ thiện, tính tình của cô ấy sẽ không bao giờ ra tay với một đứa trẻ. Hạ Huy Thành căn bản là không tin loại lập luận này. Ngược lại, mặt mũi một nhà ba thành viên nhà họ Hạ này khó coi đến mức sỉ nhục người nhìn. Anh thờ ở nhìn cả gia đình ba người này, lạnh lùng nói: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm chuyện này, các người cứ tiếp tục gây rối ờ thành phố Hà Nội cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, phương án giải quyết của tôi chính là như vây.”
Chương 276:
Hạ Huy Thành điểm tĩnh hơn cô: “Không có gì, đã xảy ra chuyện gì.”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là…”
“Huy Thành à! Mày là người thân của chúng tao, sao lại đi giúp đỡ người ngoài như thế hả!” Thấy tình hình không ồn, người phụ nữ chạy đến trước mặt anh, hét lên với hai người.
đây đông người, Hạ Huy Thành không muốn đề người ngoài xem được trò cười, lời ra tiếng vào về Dương Họa Y đã đủ nhiều rồi.
Anh dẫn đám người trờ lại phòng ăn để nói chuyện.
Vừa quay trở lại phòng ăn, người phụ nữ mỡ to cuống họng hét toáng lên cứ như sợ những người bên ngoài không nghe thấy.
“Hạ Huy Thành, mày khôn nhà dại chợ thì hay rồi, coi bọn tao không ra gì, tao là chị gái ruột của mày đó, sao mày có thề đi giúp người ngoài như vậy hả?”
Dương Họa Y lúc này mới hiểu ra, thì ra ờ bên ngoài khí thế hùng hồ như vậy là vì nói có một người em trai rất lợi hại, hoá ra chính là Hạ Huy Thành.
Hạ Huy Thành trông có về thờ ơ, dường như đã quen với kiểu cãi vã này.
Anh kéo ghế ra, đề Dương Họa Y ngồi xuống.
Nhiều năm như vậy, chuyện anh giấu diếm trong.
góc không muốn đề Dương Họa Y biết được, cuối cùng vẫn bị cô phát hiện.
Anh, không xứng với cô ấy.
Hạ Huy Thành bị cái người được gọi là chị gái cùng huyết thống ép đến đây đề ăn tối, và người thanh.
toán hoá đơn đương nhiên chính là Hạ Huy Thành.
Anh cũng cảm thấy loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, nói ra sớm một chút đều tốt cho tất cả mọi người.
Tuy nói là huyết mạch tương thông, nhưng rốt cuộc, một chút tình cảm cũng chẳng có hay thậm chí là một chút tiểu tiết cũng không giống nhau. Năm đó Hạ Huy Thành bị vứt bỏ vào trại trẻ mồ côi, cũng là nhờ có một phần công lao của bà chị này.
Vi vậy, trên bàn ăn, anh nói rất rố ràng.
Sẽ không cho tiền, sẽ không cho bọn họ ở lại thành phố Hà Nội, nhiều nhất cũng chỉ mua một ngôi nhà mới trong thị trấn cho bọn họ thôi.
Thế nhưng một nhà ba người vô cùng bất mãn, mượn cớ đi vệ sinh để bàn bạc, không ngờ lại đụng phải Dương Họa Y.
“Mày không nói là có ý gì, mày với người phụ nữ xấu này có quan hệ gì? Cô ta đã đánh cháu trai nhỏ của mày đấy!”
Dương Họa Y từ nhỏ đã đến trại trẻ mồ côi đề làm từ thiện, tính tình của cô ấy sẽ không bao giờ ra tay với một đứa trẻ.
Hạ Huy Thành căn bản là không tin loại lập luận này.
Ngược lại, mặt mũi một nhà ba thành viên nhà họ Hạ này khó coi đến mức sỉ nhục người nhìn.
Anh thờ ở nhìn cả gia đình ba người này, lạnh lùng nói: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm chuyện này, các người cứ tiếp tục gây rối ờ thành phố Hà Nội cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, phương án giải quyết của tôi chính là như vây.”
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 276: Hạ Huy Thành điểm tĩnh hơn cô: “Không có gì, đã xảy ra chuyện gì.” “Thực ra cũng không có gì, chỉ là…” “Huy Thành à! Mày là người thân của chúng tao, sao lại đi giúp đỡ người ngoài như thế hả!” Thấy tình hình không ồn, người phụ nữ chạy đến trước mặt anh, hét lên với hai người. đây đông người, Hạ Huy Thành không muốn đề người ngoài xem được trò cười, lời ra tiếng vào về Dương Họa Y đã đủ nhiều rồi. Anh dẫn đám người trờ lại phòng ăn để nói chuyện. Vừa quay trở lại phòng ăn, người phụ nữ mỡ to cuống họng hét toáng lên cứ như sợ những người bên ngoài không nghe thấy. “Hạ Huy Thành, mày khôn nhà dại chợ thì hay rồi, coi bọn tao không ra gì, tao là chị gái ruột của mày đó, sao mày có thề đi giúp người ngoài như vậy hả?” Dương Họa Y lúc này mới hiểu ra, thì ra ờ bên ngoài khí thế hùng hồ như vậy là vì nói có một người em trai rất lợi hại, hoá ra chính là Hạ Huy Thành. Hạ Huy Thành trông có về thờ ơ, dường như đã quen với kiểu cãi vã này. Anh kéo ghế ra, đề Dương Họa Y ngồi xuống. Nhiều năm như vậy, chuyện anh giấu diếm trong. góc không muốn đề Dương Họa Y biết được, cuối cùng vẫn bị cô phát hiện. Anh, không xứng với cô ấy. Hạ Huy Thành bị cái người được gọi là chị gái cùng huyết thống ép đến đây đề ăn tối, và người thanh. toán hoá đơn đương nhiên chính là Hạ Huy Thành. Anh cũng cảm thấy loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, nói ra sớm một chút đều tốt cho tất cả mọi người. Tuy nói là huyết mạch tương thông, nhưng rốt cuộc, một chút tình cảm cũng chẳng có hay thậm chí là một chút tiểu tiết cũng không giống nhau. Năm đó Hạ Huy Thành bị vứt bỏ vào trại trẻ mồ côi, cũng là nhờ có một phần công lao của bà chị này. Vi vậy, trên bàn ăn, anh nói rất rố ràng. Sẽ không cho tiền, sẽ không cho bọn họ ở lại thành phố Hà Nội, nhiều nhất cũng chỉ mua một ngôi nhà mới trong thị trấn cho bọn họ thôi. Thế nhưng một nhà ba người vô cùng bất mãn, mượn cớ đi vệ sinh để bàn bạc, không ngờ lại đụng phải Dương Họa Y. “Mày không nói là có ý gì, mày với người phụ nữ xấu này có quan hệ gì? Cô ta đã đánh cháu trai nhỏ của mày đấy!” Dương Họa Y từ nhỏ đã đến trại trẻ mồ côi đề làm từ thiện, tính tình của cô ấy sẽ không bao giờ ra tay với một đứa trẻ. Hạ Huy Thành căn bản là không tin loại lập luận này. Ngược lại, mặt mũi một nhà ba thành viên nhà họ Hạ này khó coi đến mức sỉ nhục người nhìn. Anh thờ ở nhìn cả gia đình ba người này, lạnh lùng nói: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm chuyện này, các người cứ tiếp tục gây rối ờ thành phố Hà Nội cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, phương án giải quyết của tôi chính là như vây.”