Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 288

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 288: Sau khi xuống xe, mười ngón tay của Nhan Từ Khuynh đan chặt lấy tay của Dương Họa Y, khi đến cổng, anh đưa tay kia lên bấm mật mã chuẩn bị mở cửa. Trên kệ giày để ở cửa có một đôi giày da nữ cỡ tuổi trung niên, lông mày Dương Họa Y nhíu lại: “Hình như bà Trần tới.” Bà Trần là người hầu già ở nhà họ Lâm, đã trông coi Nhan Từ Khuynh từ nhỏ đến lớn. Bởi vì Nhan Từ Khuynh có bệnh thích sạch sẽ, không thích bảo mẫu cùng ở chỗ này phục dịch bọn họ, càng không thích người lạ đụng đến đồ đạc của anh. Cho nên bình thường, trang viên Lệ Thủy này đều do bà Trần thừa dịp cuối tuần bọn họ được nghỉ mới đến quét dọn. Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần. Dương Họa Y cảm thấy kì lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô đổi đôi giày cao gót rồi đi về phía phòng ngủ. Nhan Từ Khuynh ôm cô vào ngực, không cho cô cách mình quá xa: “Chờ anh đi với.” Dương Họa Y cảm thấy buồn cười: “Đã đến nhà rồi, em không đợi anh, anh sẽ không tìm được em sao?” Dáng vẻ bây giờ của anh, giống như là đứa nhỏ dính lấy người khác vậy. Vẻ mặt anh trầm xuống: “Sợ không tìm thấy trái tim của em.” Bắt đầu từ khoảnh khắc biết được Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành, anh đã cảm thấy sợ hãi. Bây giờ cũng đúng lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Hạ Huy Thành lại là người dịu dàng, thừa lúc vắng mà chen vào là chuyện rất đơn giản. Dù cho Dương Họa Y vẫn còn bên cạnh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Dương Họa Y dừng một chút: “Là anh không tin em. Nhan Từ Khuynh cắt ngang lời cô: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện thuốc tránh thai nữa.” Anh nói rất hời hợt, nhưng anh phải mất vài ngày mới chấp nhận được chuyện này. Dương Họa Y cưới mỉa một tiếng, lại bị anh ôm về phòng ngủ. Nhan Từ Khuynh nghĩ kĩ rồi, không có chuyện gì mà trên giường không giải quyết được. Nếu không giải quyết được, thì làm tiếp lần nữa. Nếu như hai lần không được thì ba lần. Nhưng hai người vừa đi đến phòng, lại phát hiện cửa phòng của bọn họ bị người mở ra. Đúng là bà Trần sẽ quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng phòng ngủ của bọn họ luôn do Dương Họa Y thu dọn, cũng sẽ không tùy tiện để người khác đi vào. Bởi vì Nhan Từ Khuynh luôn luôn tùy hứng mà quan hệ với cô, cô không muốn để người khác ngửi được mùi xấu hổ sau khi l*m t*nh. Bà Trần vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nhưng hôm nay lại rất kì lạ. Dương Họa Y cảm giác được điều gì đó không đúng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nhan Từ Khuynh, bước nhanh vào. Ngay lập tức cô đã nắm được tay bà Trần, hỏi: “Bà Trần, bà đang làm gì thế?” Bà Trần giật nảy mình, thuốc trong tay rơi xuống đât.

Chương 288:

 

Sau khi xuống xe, mười ngón tay của Nhan Từ Khuynh đan chặt lấy tay của Dương Họa Y, khi đến cổng, anh đưa tay kia lên bấm mật mã chuẩn bị mở cửa.

 

Trên kệ giày để ở cửa có một đôi giày da nữ cỡ tuổi trung niên, lông mày Dương Họa Y nhíu lại: “Hình như bà Trần tới.”

 

Bà Trần là người hầu già ở nhà họ Lâm, đã trông coi Nhan Từ Khuynh từ nhỏ đến lớn.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh có bệnh thích sạch sẽ, không thích bảo mẫu cùng ở chỗ này phục dịch bọn họ, càng không thích người lạ đụng đến đồ đạc của anh.

 

Cho nên bình thường, trang viên Lệ Thủy này đều do bà Trần thừa dịp cuối tuần bọn họ được nghỉ mới đến quét dọn.

 

Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần.

 

Dương Họa Y cảm thấy kì lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô đổi đôi giày cao gót rồi đi về phía phòng ngủ.

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô vào ngực, không cho cô cách mình quá xa: “Chờ anh đi với.”

 

Dương Họa Y cảm thấy buồn cười: “Đã đến nhà rồi, em không đợi anh, anh sẽ không tìm được em sao?”

 

Dáng vẻ bây giờ của anh, giống như là đứa nhỏ dính lấy người khác vậy.

 

Vẻ mặt anh trầm xuống: “Sợ không tìm thấy trái tim của em.”

 

Bắt đầu từ khoảnh khắc biết được Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành, anh đã cảm thấy sợ hãi.

 

Bây giờ cũng đúng lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Hạ Huy Thành lại là người dịu dàng, thừa lúc vắng mà chen vào là chuyện rất đơn giản.

 

Dù cho Dương Họa Y vẫn còn bên cạnh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an.

 

Dương Họa Y dừng một chút: “Là anh không tin em.

 

Nhan Từ Khuynh cắt ngang lời cô: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện thuốc tránh thai nữa.”

 

Anh nói rất hời hợt, nhưng anh phải mất vài ngày mới chấp nhận được chuyện này.

 

Dương Họa Y cưới mỉa một tiếng, lại bị anh ôm về phòng ngủ.

 

Nhan Từ Khuynh nghĩ kĩ rồi, không có chuyện gì mà trên giường không giải quyết được.

 

Nếu không giải quyết được, thì làm tiếp lần nữa.

 

Nếu như hai lần không được thì ba lần.

 

Nhưng hai người vừa đi đến phòng, lại phát hiện cửa phòng của bọn họ bị người mở ra.

 

Đúng là bà Trần sẽ quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng phòng ngủ của bọn họ luôn do Dương Họa Y thu dọn, cũng sẽ không tùy tiện để người khác đi vào.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh luôn luôn tùy hứng mà quan hệ với cô, cô không muốn để người khác ngửi được mùi xấu hổ sau khi l*m t*nh.

 

Bà Trần vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nhưng hôm nay lại rất kì lạ.

 

Dương Họa Y cảm giác được điều gì đó không đúng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nhan Từ Khuynh, bước nhanh vào. Ngay lập tức cô đã nắm được tay bà Trần, hỏi: “Bà Trần, bà đang làm gì thế?”

 

Bà Trần giật nảy mình, thuốc trong tay rơi xuống đât.

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 288: Sau khi xuống xe, mười ngón tay của Nhan Từ Khuynh đan chặt lấy tay của Dương Họa Y, khi đến cổng, anh đưa tay kia lên bấm mật mã chuẩn bị mở cửa. Trên kệ giày để ở cửa có một đôi giày da nữ cỡ tuổi trung niên, lông mày Dương Họa Y nhíu lại: “Hình như bà Trần tới.” Bà Trần là người hầu già ở nhà họ Lâm, đã trông coi Nhan Từ Khuynh từ nhỏ đến lớn. Bởi vì Nhan Từ Khuynh có bệnh thích sạch sẽ, không thích bảo mẫu cùng ở chỗ này phục dịch bọn họ, càng không thích người lạ đụng đến đồ đạc của anh. Cho nên bình thường, trang viên Lệ Thủy này đều do bà Trần thừa dịp cuối tuần bọn họ được nghỉ mới đến quét dọn. Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần. Dương Họa Y cảm thấy kì lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cô đổi đôi giày cao gót rồi đi về phía phòng ngủ. Nhan Từ Khuynh ôm cô vào ngực, không cho cô cách mình quá xa: “Chờ anh đi với.” Dương Họa Y cảm thấy buồn cười: “Đã đến nhà rồi, em không đợi anh, anh sẽ không tìm được em sao?” Dáng vẻ bây giờ của anh, giống như là đứa nhỏ dính lấy người khác vậy. Vẻ mặt anh trầm xuống: “Sợ không tìm thấy trái tim của em.” Bắt đầu từ khoảnh khắc biết được Dương Họa Y gặp Hạ Huy Thành, anh đã cảm thấy sợ hãi. Bây giờ cũng đúng lúc bọn họ đang chiến tranh lạnh, Hạ Huy Thành lại là người dịu dàng, thừa lúc vắng mà chen vào là chuyện rất đơn giản. Dù cho Dương Họa Y vẫn còn bên cạnh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Dương Họa Y dừng một chút: “Là anh không tin em. Nhan Từ Khuynh cắt ngang lời cô: “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện thuốc tránh thai nữa.” Anh nói rất hời hợt, nhưng anh phải mất vài ngày mới chấp nhận được chuyện này. Dương Họa Y cưới mỉa một tiếng, lại bị anh ôm về phòng ngủ. Nhan Từ Khuynh nghĩ kĩ rồi, không có chuyện gì mà trên giường không giải quyết được. Nếu không giải quyết được, thì làm tiếp lần nữa. Nếu như hai lần không được thì ba lần. Nhưng hai người vừa đi đến phòng, lại phát hiện cửa phòng của bọn họ bị người mở ra. Đúng là bà Trần sẽ quét dọn vệ sinh nơi này, nhưng phòng ngủ của bọn họ luôn do Dương Họa Y thu dọn, cũng sẽ không tùy tiện để người khác đi vào. Bởi vì Nhan Từ Khuynh luôn luôn tùy hứng mà quan hệ với cô, cô không muốn để người khác ngửi được mùi xấu hổ sau khi l*m t*nh. Bà Trần vẫn luôn tuân thủ quy tắc, nhưng hôm nay lại rất kì lạ. Dương Họa Y cảm giác được điều gì đó không đúng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nhan Từ Khuynh, bước nhanh vào. Ngay lập tức cô đã nắm được tay bà Trần, hỏi: “Bà Trần, bà đang làm gì thế?” Bà Trần giật nảy mình, thuốc trong tay rơi xuống đât.

Chương 288