Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 309
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 309: Mọi người lần lượt tản ra, mà cảnh tượng Dương Họa Y đạp lên tay của Nhan Thùy Ngọc, rõ ràng hiện ra trước mắt. Nhan Từ Khuynh vừa ra khỏi thang máy cùng Hà Dĩ Phong liền nhìn thấy cảnh này. Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi!” Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người một dừng lại, quay người nhìn qua. Nhìn thấy vợ tổng giám đốc la lối chơi xấu trong công tỉ như vậy, bộ dạng tùy tiện bắt nạt người khác, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận. €ó trò hay để xem rồi. Bọn họ cũng không muốn rời đi, bọn họ muốn tận mắt xem xem, cô vợ tổng giám đốc kiêu ngạo hống hách này làm thế nào rút lui được. Dương Họa Y nhìn thấy Nhan Từ Khuynh, tức càng thêm tức. Cô nhấc chân tha cho cái tay của Nhan Thùy Ngọc, trong mắt đầy chế giễu nhìn Nhan Từ Khuynh: “Sao, gọi tất cả đứng lại, là muốn ở trước mặt mọi người bảo vệ vợ bé của anh à?” “Vợ bé vớ vẩn cái gì chứ?” Nhan Từ Khuynh đầu óc mù tịt không hiểu gì. Anh chỉ là thấy màn hình điện thoại trong tay cô bị vỡ, tưởng rằng cô cũng bị ngã rồi, nên muốn tìm người gây tội trả thù giúp cô. Nhan Thùy Ngọc ôm tập tài liệu rơi vãi, trông rất đáng thương, vừa đứng lên đã bị Dương Họa Y đẩy một cái sang cạnh Nhan Từ Khuynh. Đống tài liệu không dễ gì mới nhặt lên được lại lần nữa rơi đầy đất, hai tay Nhan Thùy Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Nhan Từ Khuynh mới có thể đứng vững. Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng đáng thương dựa vào anh của Nhan Thùy Ngọc, cười lạnh nói: “Vợ bé của anh ở đây rồi, Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, nuôi bao nhiêu cô vợ bé? Anh chưa chơi đủ tại sao không nói thẳng với tôi, tôi cũng không cần phải là anh mới được.” Dương Họa Y vừa nói ra, mọi người đồng loạt hít hơi lạnh. Gô ta thật sự dám nói, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự li hôn với cô ta, người hối hận còn không phải cô ta sao? Nhan Từ Khuynh đẩy Nhan Thùy Ngọc ra, trên mặt có hơi tức giận: “Em nói lung tung cái gì vậy, mỗi ngày anh đều ở cùng em, chỉ thiếu điều chết bên cạnh em, ở đâu ra vợ bé gì đó chứ?” Rõ ràng vừa nãy đang yên đang lành, sao qua một lúc đã thành lật mặt không nhận người thế này? Tâm tư con gái thật khó nắm bắt. Dương Họa Y cười mỉa mai: “Anh không biết?” “Anh phải biết cái gì?” Nhan Từ Khuynh vô duyên vô cơ bị đổ oan, vô cùng tức giận. Chỉ là người kia là Dương Họa Y, anh không thể nổi nóng mà chỉ có thể nhịn lại. Dương Họa Y chỉ vào Nhan Thùy Ngọc: “Được, vậy cô tự nói đi” “Bà, bà chủ… Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.” “Nếu đã thích lấy tổng giám đốc ra làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như vậy, bây giờ trước mặt anh ta sao lại không dám nói?” Bộ dạng Dương Họa Y hung hăng ép người, Nhan Thùy Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại bị lộ ra trước mặt Nhan Từ Khuynh, lại không nói gì nữa, khóc vô cùng đau lòng, như một nàng dâu nhỏ bị tủi thân.
Chương 309:
Mọi người lần lượt tản ra, mà cảnh tượng Dương Họa Y đạp lên tay của Nhan Thùy Ngọc, rõ ràng hiện ra trước mắt.
Nhan Từ Khuynh vừa ra khỏi thang máy cùng Hà Dĩ Phong liền nhìn thấy cảnh này.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi!”
Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người một dừng lại, quay người nhìn qua.
Nhìn thấy vợ tổng giám đốc la lối chơi xấu trong công tỉ như vậy, bộ dạng tùy tiện bắt nạt người khác, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận.
€ó trò hay để xem rồi.
Bọn họ cũng không muốn rời đi, bọn họ muốn tận mắt xem xem, cô vợ tổng giám đốc kiêu ngạo hống hách này làm thế nào rút lui được.
Dương Họa Y nhìn thấy Nhan Từ Khuynh, tức càng thêm tức.
Cô nhấc chân tha cho cái tay của Nhan Thùy Ngọc, trong mắt đầy chế giễu nhìn Nhan Từ Khuynh: “Sao, gọi tất cả đứng lại, là muốn ở trước mặt mọi người bảo vệ vợ bé của anh à?”
“Vợ bé vớ vẩn cái gì chứ?” Nhan Từ Khuynh đầu óc mù tịt không hiểu gì.
Anh chỉ là thấy màn hình điện thoại trong tay cô bị vỡ, tưởng rằng cô cũng bị ngã rồi, nên muốn tìm người gây tội trả thù giúp cô.
Nhan Thùy Ngọc ôm tập tài liệu rơi vãi, trông rất đáng thương, vừa đứng lên đã bị Dương Họa Y đẩy một cái sang cạnh Nhan Từ Khuynh.
Đống tài liệu không dễ gì mới nhặt lên được lại lần nữa rơi đầy đất, hai tay Nhan Thùy Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Nhan Từ Khuynh mới có thể đứng vững.
Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng đáng thương dựa vào anh của Nhan Thùy Ngọc, cười lạnh nói: “Vợ bé của anh ở đây rồi, Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, nuôi bao nhiêu cô vợ bé? Anh chưa chơi đủ tại sao không nói thẳng với tôi, tôi cũng không cần phải là anh mới được.”
Dương Họa Y vừa nói ra, mọi người đồng loạt hít hơi lạnh.
Gô ta thật sự dám nói, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự li hôn với cô ta, người hối hận còn không phải cô ta sao?
Nhan Từ Khuynh đẩy Nhan Thùy Ngọc ra, trên mặt có hơi tức giận: “Em nói lung tung cái gì vậy, mỗi ngày anh đều ở cùng em, chỉ thiếu điều chết bên cạnh em, ở đâu ra vợ bé gì đó chứ?”
Rõ ràng vừa nãy đang yên đang lành, sao qua một lúc đã thành lật mặt không nhận người thế này?
Tâm tư con gái thật khó nắm bắt.
Dương Họa Y cười mỉa mai: “Anh không biết?”
“Anh phải biết cái gì?” Nhan Từ Khuynh vô duyên vô cơ bị đổ oan, vô cùng tức giận.
Chỉ là người kia là Dương Họa Y, anh không thể nổi nóng mà chỉ có thể nhịn lại.
Dương Họa Y chỉ vào Nhan Thùy Ngọc: “Được, vậy cô tự nói đi”
“Bà, bà chủ… Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.”
“Nếu đã thích lấy tổng giám đốc ra làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như vậy, bây giờ trước mặt anh ta sao lại không dám nói?”
Bộ dạng Dương Họa Y hung hăng ép người, Nhan Thùy Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại bị lộ ra trước mặt Nhan Từ Khuynh, lại không nói gì nữa, khóc vô cùng đau lòng, như một nàng dâu nhỏ bị tủi thân.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 309: Mọi người lần lượt tản ra, mà cảnh tượng Dương Họa Y đạp lên tay của Nhan Thùy Ngọc, rõ ràng hiện ra trước mắt. Nhan Từ Khuynh vừa ra khỏi thang máy cùng Hà Dĩ Phong liền nhìn thấy cảnh này. Anh lạnh lùng mở miệng: “Tất cả đứng lại, không ai được phép rời đi!” Không ngờ tổng giám đốc xuất hiện đúng lúc như vậy, từng người một dừng lại, quay người nhìn qua. Nhìn thấy vợ tổng giám đốc la lối chơi xấu trong công tỉ như vậy, bộ dạng tùy tiện bắt nạt người khác, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận. €ó trò hay để xem rồi. Bọn họ cũng không muốn rời đi, bọn họ muốn tận mắt xem xem, cô vợ tổng giám đốc kiêu ngạo hống hách này làm thế nào rút lui được. Dương Họa Y nhìn thấy Nhan Từ Khuynh, tức càng thêm tức. Cô nhấc chân tha cho cái tay của Nhan Thùy Ngọc, trong mắt đầy chế giễu nhìn Nhan Từ Khuynh: “Sao, gọi tất cả đứng lại, là muốn ở trước mặt mọi người bảo vệ vợ bé của anh à?” “Vợ bé vớ vẩn cái gì chứ?” Nhan Từ Khuynh đầu óc mù tịt không hiểu gì. Anh chỉ là thấy màn hình điện thoại trong tay cô bị vỡ, tưởng rằng cô cũng bị ngã rồi, nên muốn tìm người gây tội trả thù giúp cô. Nhan Thùy Ngọc ôm tập tài liệu rơi vãi, trông rất đáng thương, vừa đứng lên đã bị Dương Họa Y đẩy một cái sang cạnh Nhan Từ Khuynh. Đống tài liệu không dễ gì mới nhặt lên được lại lần nữa rơi đầy đất, hai tay Nhan Thùy Ngọc ôm chặt lấy cánh tay của Nhan Từ Khuynh mới có thể đứng vững. Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng đáng thương dựa vào anh của Nhan Thùy Ngọc, cười lạnh nói: “Vợ bé của anh ở đây rồi, Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, nuôi bao nhiêu cô vợ bé? Anh chưa chơi đủ tại sao không nói thẳng với tôi, tôi cũng không cần phải là anh mới được.” Dương Họa Y vừa nói ra, mọi người đồng loạt hít hơi lạnh. Gô ta thật sự dám nói, ngộ nhỡ tổng giám đốc thật sự li hôn với cô ta, người hối hận còn không phải cô ta sao? Nhan Từ Khuynh đẩy Nhan Thùy Ngọc ra, trên mặt có hơi tức giận: “Em nói lung tung cái gì vậy, mỗi ngày anh đều ở cùng em, chỉ thiếu điều chết bên cạnh em, ở đâu ra vợ bé gì đó chứ?” Rõ ràng vừa nãy đang yên đang lành, sao qua một lúc đã thành lật mặt không nhận người thế này? Tâm tư con gái thật khó nắm bắt. Dương Họa Y cười mỉa mai: “Anh không biết?” “Anh phải biết cái gì?” Nhan Từ Khuynh vô duyên vô cơ bị đổ oan, vô cùng tức giận. Chỉ là người kia là Dương Họa Y, anh không thể nổi nóng mà chỉ có thể nhịn lại. Dương Họa Y chỉ vào Nhan Thùy Ngọc: “Được, vậy cô tự nói đi” “Bà, bà chủ… Tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý gì khác.” “Nếu đã thích lấy tổng giám đốc ra làm trò đùa, sau lưng nói nhiều như vậy, bây giờ trước mặt anh ta sao lại không dám nói?” Bộ dạng Dương Họa Y hung hăng ép người, Nhan Thùy Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại bị lộ ra trước mặt Nhan Từ Khuynh, lại không nói gì nữa, khóc vô cùng đau lòng, như một nàng dâu nhỏ bị tủi thân.