Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 314
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 314: thêm chướng mắt. Anh không biết xấu hổ thì không sao, nhưng em cần giữ lại hình tượng của mình” Nhóm nhân viên bị tổng giám đốc bắt đứng yên một chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình. Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, vẻ mặt lấy lòng thế kia, có đúng là tổng giám đốc cao quý lạnh lùng nhà họ không? Mọi người thấy sự cưng chiều của Nhan Từ Khuynh với Dương Họa Y, gần như sợ đến rơi hàm. Bọn họ đang nghỉ ngờ lỗ tai của chính mình, người ngạo nghễ như vậy thế mà lại ăn nói khép. nép, quấn lấy vợ mình, còn tự thừa nhận mình là kẻ không biết xấu hổ. Mọi người đều hít sâu một hơi. Thì ra bà chủ bướng bỉnh như vậy là do ông chủ chiều ra. Người thực sự không muốn bỏ cuộc hôn nhân này không phải là bà chủ, mà chính là ông chủ của bọn họ. Ánh mắt mọi người nhìn Dương Họa Y lại sinh ra biến hóa, có hâm mộ, có ghen ghét… Tiếng mọi người hít vào thực sự quá rõ ràng, Dương Họa Y vốn đã bị đám người này cho rằng là người bụng dạ hẹp hòi không chấp nhận nổi người khác, giờ đây, sự thật này càng được chứng minh rõ ràng. “Anh nói vậy là muốn ám chỉ tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông đố ky đúng không?” “Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không ngờ làm những việc như vậy lại ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta” Từ sau khi tỉnh ngộ, Nhan Từ Khuynh đã trở thành người đàn ông co được dãn được, ngoan ngoãn nhận dạy bảo, tuyệt đối không giả ngu: “Do anh ghen ghét đố ky, không muốn em thân thiết quá với bất kỳ người đàn ông nào cả.” Nhan Từ Khuynh gần như mặt dày mày dạn giải thích, sợ Dương Họa Y hiểu lầm, còn đặc biệt cẩn thận trong cách dùng từ: “Em đồng ý với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện trước kia không để ý tới nữa rồi, em không thể đối xử với anh như vậy được” “Đó đều là chuyện quá khứ rồi” Tảng băng trong lòng Dương Họa Y bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, cô cắn cắn môi, quấn bách một hồi lâu vẫn không nói thêm gì. FA Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, anh biết, Dương Họa Y đã chịu bỏ qua chuyện này. Anh ôm cô lên quay một vòng, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, hôn cô thật sâu. Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, mọi người đều che kín mắt mình, cúi đầu thật thấp, cố gắng không nhìn loại hình ảnh ngược đãi chó FA này. Mà Nhan Thùy Ngọc cũng phát hiện tình hình khác hoàn toàn so với dự liệu, sắc mặt trắng bệch, càng giống một đóa hoa trắng nhỏ mảnh mai. Trợ lý Lưu kéo Nhan Thùy Ngọc đi, Nhan Thùy Ngọc tỏ ra hoàn toàn tuyệt vọng, không hề phản ứng. Cô ta phát hiện mình còn không bằng một quân cờ. Cô ta chỉ như đồ bỏ đi, dùng xong một lần liền biến thành rác rưởi, bị người ta quăng đi. Nhan Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy. Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt. Không ngờ Nhan Từ Khuynh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Dương Họa Y mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.
Chương 314:
thêm chướng mắt. Anh không biết xấu hổ thì không sao, nhưng em cần giữ lại hình tượng của mình”
Nhóm nhân viên bị tổng giám đốc bắt đứng yên một chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình.
Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, vẻ mặt lấy lòng thế kia, có đúng là tổng giám đốc cao quý lạnh lùng nhà họ không?
Mọi người thấy sự cưng chiều của Nhan Từ Khuynh với Dương Họa Y, gần như sợ đến rơi hàm.
Bọn họ đang nghỉ ngờ lỗ tai của chính mình, người ngạo nghễ như vậy thế mà lại ăn nói khép.
nép, quấn lấy vợ mình, còn tự thừa nhận mình là kẻ không biết xấu hổ.
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Thì ra bà chủ bướng bỉnh như vậy là do ông chủ chiều ra.
Người thực sự không muốn bỏ cuộc hôn nhân này không phải là bà chủ, mà chính là ông chủ của bọn họ.
Ánh mắt mọi người nhìn Dương Họa Y lại sinh ra biến hóa, có hâm mộ, có ghen ghét…
Tiếng mọi người hít vào thực sự quá rõ ràng, Dương Họa Y vốn đã bị đám người này cho rằng là người bụng dạ hẹp hòi không chấp nhận nổi người khác, giờ đây, sự thật này càng được chứng minh rõ ràng.
“Anh nói vậy là muốn ám chỉ tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông đố ky đúng không?”
“Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không ngờ làm những việc như vậy lại ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta” Từ sau khi tỉnh ngộ, Nhan Từ Khuynh đã trở thành người đàn ông co được dãn được, ngoan ngoãn nhận dạy bảo, tuyệt đối không giả ngu: “Do anh ghen ghét đố ky, không muốn em thân thiết quá với bất kỳ người đàn ông nào cả.”
Nhan Từ Khuynh gần như mặt dày mày dạn giải thích, sợ Dương Họa Y hiểu lầm, còn đặc biệt cẩn thận trong cách dùng từ: “Em đồng ý với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện trước kia không để ý tới nữa rồi, em không thể đối xử với anh như vậy được”
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi”
Tảng băng trong lòng Dương Họa Y bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, cô cắn cắn môi, quấn bách một hồi lâu vẫn không nói thêm gì.
FA Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, anh biết, Dương Họa Y đã chịu bỏ qua chuyện này.
Anh ôm cô lên quay một vòng, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, hôn cô thật sâu.
Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, mọi người đều che kín mắt mình, cúi đầu thật thấp, cố gắng không nhìn loại hình ảnh ngược đãi chó FA này.
Mà Nhan Thùy Ngọc cũng phát hiện tình hình khác hoàn toàn so với dự liệu, sắc mặt trắng bệch, càng giống một đóa hoa trắng nhỏ mảnh mai.
Trợ lý Lưu kéo Nhan Thùy Ngọc đi, Nhan Thùy Ngọc tỏ ra hoàn toàn tuyệt vọng, không hề phản ứng.
Cô ta phát hiện mình còn không bằng một quân cờ.
Cô ta chỉ như đồ bỏ đi, dùng xong một lần liền biến thành rác rưởi, bị người ta quăng đi.
Nhan Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy.
Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt.
Không ngờ Nhan Từ Khuynh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Dương Họa Y mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 314: thêm chướng mắt. Anh không biết xấu hổ thì không sao, nhưng em cần giữ lại hình tượng của mình” Nhóm nhân viên bị tổng giám đốc bắt đứng yên một chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình. Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, vẻ mặt lấy lòng thế kia, có đúng là tổng giám đốc cao quý lạnh lùng nhà họ không? Mọi người thấy sự cưng chiều của Nhan Từ Khuynh với Dương Họa Y, gần như sợ đến rơi hàm. Bọn họ đang nghỉ ngờ lỗ tai của chính mình, người ngạo nghễ như vậy thế mà lại ăn nói khép. nép, quấn lấy vợ mình, còn tự thừa nhận mình là kẻ không biết xấu hổ. Mọi người đều hít sâu một hơi. Thì ra bà chủ bướng bỉnh như vậy là do ông chủ chiều ra. Người thực sự không muốn bỏ cuộc hôn nhân này không phải là bà chủ, mà chính là ông chủ của bọn họ. Ánh mắt mọi người nhìn Dương Họa Y lại sinh ra biến hóa, có hâm mộ, có ghen ghét… Tiếng mọi người hít vào thực sự quá rõ ràng, Dương Họa Y vốn đã bị đám người này cho rằng là người bụng dạ hẹp hòi không chấp nhận nổi người khác, giờ đây, sự thật này càng được chứng minh rõ ràng. “Anh nói vậy là muốn ám chỉ tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông đố ky đúng không?” “Không, là anh lòng dạ hẹp hòi, không ngờ làm những việc như vậy lại ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta” Từ sau khi tỉnh ngộ, Nhan Từ Khuynh đã trở thành người đàn ông co được dãn được, ngoan ngoãn nhận dạy bảo, tuyệt đối không giả ngu: “Do anh ghen ghét đố ky, không muốn em thân thiết quá với bất kỳ người đàn ông nào cả.” Nhan Từ Khuynh gần như mặt dày mày dạn giải thích, sợ Dương Họa Y hiểu lầm, còn đặc biệt cẩn thận trong cách dùng từ: “Em đồng ý với anh là chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chuyện trước kia không để ý tới nữa rồi, em không thể đối xử với anh như vậy được” “Đó đều là chuyện quá khứ rồi” Tảng băng trong lòng Dương Họa Y bị tình cảm dịu dàng của anh hòa tan, cô cắn cắn môi, quấn bách một hồi lâu vẫn không nói thêm gì. FA Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, anh biết, Dương Họa Y đã chịu bỏ qua chuyện này. Anh ôm cô lên quay một vòng, sau đó không để ý ánh mắt của mọi người, hôn cô thật sâu. Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, mọi người đều che kín mắt mình, cúi đầu thật thấp, cố gắng không nhìn loại hình ảnh ngược đãi chó FA này. Mà Nhan Thùy Ngọc cũng phát hiện tình hình khác hoàn toàn so với dự liệu, sắc mặt trắng bệch, càng giống một đóa hoa trắng nhỏ mảnh mai. Trợ lý Lưu kéo Nhan Thùy Ngọc đi, Nhan Thùy Ngọc tỏ ra hoàn toàn tuyệt vọng, không hề phản ứng. Cô ta phát hiện mình còn không bằng một quân cờ. Cô ta chỉ như đồ bỏ đi, dùng xong một lần liền biến thành rác rưởi, bị người ta quăng đi. Nhan Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy. Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt. Không ngờ Nhan Từ Khuynh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Dương Họa Y mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.