Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 319
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 319: Dương Nhã Tuyết liếc cô một cái, châm chọc mở miệng: “Chúng ta có năm người, chút đồ ăn này hơi ít đấy!” Từ sau khi tâm tư đen tối bị vạch trần rồi bị đuổi khỏi trang viên Lệ Thủy, tính cách của Dương Nhã Tuyết càng ngày càng kì quái. Mãi đến sau lúc sinh non bị cắt bỏ t* c*ng, cả người cô ta cũng trở nên âm trầm giống như một bà phù thủy, cả người đều là oán khí. Trước đây còn có thể giả vờ ngụy trang một chút, bây giờ liền thẳng thừng không chút che giấu bản chất của mình. Có dáng vẻ của loại bình sứt mẻ. Dương Khải Thiên bất mãn kéo con gái, trừng mắt liếc cô ta để cô ta ngậm miệng lại. “Con gái nhỏ của tôi lúc nào cũng vậy, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì là nói cái đó, thật ra không có ý xấu gì cả” Dương Khải Thiên vội vàng lên tiếng hòa giải. Nhan Từ Khuynh cười lạnh, không nói gì. Hôm nay bọn họ định kín đáo đưa con bé cho. Nhan Từ Khuynh, để hai chị em cùng nhau tranh thủ quyền lợi đóng góp cho nhà họ Dường, tại sao nó lại không biết giữ mồm giữ miệng vậy, làm dáng vẻ khiến người ta chán ghét như thế không phải đang phá mình sao? Vợ thì cả ngày chỉ khóc thút thít, con gái thì hoa tàn bại liễu chắc chắn sẽ gả vào gia đình cũng chẳng ra sao cả. Dương Khải Thiên cũng suy nghĩ rất lâu, không bằng lại dùng chiêu cũ. Nếu có thể nhét Dương Họa Y vào nhà họ Nhan thì cũng có thể đưa Dương Nhã Tuyết đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh! Hai đứa con gái đều hầu hạ bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ nhà họ Nhan lại không cho ông ta chút lợi ích nào? Không biết dạo gần đây tại sao Dương Họa Y lại cố ý đối nghịch với nhà họ Dường, rõ ràng mọi người đều biết Nhan Từ Khuynh chiều chuộng Dương Họa Y, đương nhiên cũng có thể rút ra chút đầu tư từ tập đoàn Nhan Thị. Dương Khải Thiên ngồi không yên, nếu con gái lớn không quan tâm, con gái nhỏ lại sống chết muốn theo đuổi anh rể thì chỉ bằng đưa con gái nhỏ đến, để con gái nhỏ bỏ ra chút sức lực. Đứa con gái nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là ruột thịt, chắc chắn sẽ đứng về phía người nhà hơn. Nhan Từ Khuynh không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn Dương Họa Y. Nét mặt của cô có chút khó chịu, anh không kiên nhãn nhưng cũng muốn gấp đến muốn xì khói. Viên Vũ mỉm cười đến nhận đồ ăn trong tay Nhan Từ Khuynh: “Con bé Họa Y này, nhiều đồ như vậy sao lại để chồng con xách một mình thế? Không biết chia sẻ gì cả, có phải trong nhà chiều hư con rồi phải không” Nhan Từ Khuynh đổi tay kia xách túi, khéo léo tránh được việc Viên Vũ đến gần. Môi mỏng khế mở, hờ hững vô tình phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài.” “Cái, cái gì?” “Ba người các người, cút ra ngoài.” Ba người nhà họ Dường ngây ngẩn, đây là ý gì chứ? Bọn họ còn chưa kịp nói gì mà? Dương Khải Thiên muốn nói gì đó, Nhan Từ Khuynh lại giành trước ngắt lời ông ta, “Nếu như các người thực sự thấy vui khi ở đây, được, căn nhà này cho các người.”
Chương 319:
Dương Nhã Tuyết liếc cô một cái, châm chọc mở miệng: “Chúng ta có năm người, chút đồ ăn này hơi ít đấy!”
Từ sau khi tâm tư đen tối bị vạch trần rồi bị đuổi khỏi trang viên Lệ Thủy, tính cách của Dương Nhã Tuyết càng ngày càng kì quái. Mãi đến sau lúc sinh non bị cắt bỏ t* c*ng, cả người cô ta cũng trở nên âm trầm giống như một bà phù thủy, cả người đều là oán khí.
Trước đây còn có thể giả vờ ngụy trang một chút, bây giờ liền thẳng thừng không chút che giấu bản chất của mình.
Có dáng vẻ của loại bình sứt mẻ.
Dương Khải Thiên bất mãn kéo con gái, trừng mắt liếc cô ta để cô ta ngậm miệng lại.
“Con gái nhỏ của tôi lúc nào cũng vậy, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì là nói cái đó, thật ra không có ý xấu gì cả” Dương Khải Thiên vội vàng lên tiếng hòa giải.
Nhan Từ Khuynh cười lạnh, không nói gì.
Hôm nay bọn họ định kín đáo đưa con bé cho.
Nhan Từ Khuynh, để hai chị em cùng nhau tranh thủ quyền lợi đóng góp cho nhà họ Dường, tại sao nó lại không biết giữ mồm giữ miệng vậy, làm dáng vẻ khiến người ta chán ghét như thế không phải đang phá mình sao?
Vợ thì cả ngày chỉ khóc thút thít, con gái thì hoa tàn bại liễu chắc chắn sẽ gả vào gia đình cũng chẳng ra sao cả.
Dương Khải Thiên cũng suy nghĩ rất lâu, không bằng lại dùng chiêu cũ.
Nếu có thể nhét Dương Họa Y vào nhà họ Nhan thì cũng có thể đưa Dương Nhã Tuyết đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh! Hai đứa con gái đều hầu hạ bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ nhà họ Nhan lại không cho ông ta chút lợi ích nào?
Không biết dạo gần đây tại sao Dương Họa Y lại cố ý đối nghịch với nhà họ Dường, rõ ràng mọi người đều biết Nhan Từ Khuynh chiều chuộng Dương Họa Y, đương nhiên cũng có thể rút ra chút đầu tư từ tập đoàn Nhan Thị.
Dương Khải Thiên ngồi không yên, nếu con gái lớn không quan tâm, con gái nhỏ lại sống chết muốn theo đuổi anh rể thì chỉ bằng đưa con gái nhỏ đến, để con gái nhỏ bỏ ra chút sức lực.
Đứa con gái nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là ruột thịt, chắc chắn sẽ đứng về phía người nhà hơn.
Nhan Từ Khuynh không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn Dương Họa Y.
Nét mặt của cô có chút khó chịu, anh không kiên nhãn nhưng cũng muốn gấp đến muốn xì khói.
Viên Vũ mỉm cười đến nhận đồ ăn trong tay Nhan Từ Khuynh: “Con bé Họa Y này, nhiều đồ như vậy sao lại để chồng con xách một mình thế?
Không biết chia sẻ gì cả, có phải trong nhà chiều hư con rồi phải không”
Nhan Từ Khuynh đổi tay kia xách túi, khéo léo tránh được việc Viên Vũ đến gần.
Môi mỏng khế mở, hờ hững vô tình phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài.”
“Cái, cái gì?”
“Ba người các người, cút ra ngoài.”
Ba người nhà họ Dường ngây ngẩn, đây là ý gì chứ?
Bọn họ còn chưa kịp nói gì mà?
Dương Khải Thiên muốn nói gì đó, Nhan Từ Khuynh lại giành trước ngắt lời ông ta, “Nếu như các người thực sự thấy vui khi ở đây, được, căn nhà này cho các người.”
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 319: Dương Nhã Tuyết liếc cô một cái, châm chọc mở miệng: “Chúng ta có năm người, chút đồ ăn này hơi ít đấy!” Từ sau khi tâm tư đen tối bị vạch trần rồi bị đuổi khỏi trang viên Lệ Thủy, tính cách của Dương Nhã Tuyết càng ngày càng kì quái. Mãi đến sau lúc sinh non bị cắt bỏ t* c*ng, cả người cô ta cũng trở nên âm trầm giống như một bà phù thủy, cả người đều là oán khí. Trước đây còn có thể giả vờ ngụy trang một chút, bây giờ liền thẳng thừng không chút che giấu bản chất của mình. Có dáng vẻ của loại bình sứt mẻ. Dương Khải Thiên bất mãn kéo con gái, trừng mắt liếc cô ta để cô ta ngậm miệng lại. “Con gái nhỏ của tôi lúc nào cũng vậy, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì là nói cái đó, thật ra không có ý xấu gì cả” Dương Khải Thiên vội vàng lên tiếng hòa giải. Nhan Từ Khuynh cười lạnh, không nói gì. Hôm nay bọn họ định kín đáo đưa con bé cho. Nhan Từ Khuynh, để hai chị em cùng nhau tranh thủ quyền lợi đóng góp cho nhà họ Dường, tại sao nó lại không biết giữ mồm giữ miệng vậy, làm dáng vẻ khiến người ta chán ghét như thế không phải đang phá mình sao? Vợ thì cả ngày chỉ khóc thút thít, con gái thì hoa tàn bại liễu chắc chắn sẽ gả vào gia đình cũng chẳng ra sao cả. Dương Khải Thiên cũng suy nghĩ rất lâu, không bằng lại dùng chiêu cũ. Nếu có thể nhét Dương Họa Y vào nhà họ Nhan thì cũng có thể đưa Dương Nhã Tuyết đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh! Hai đứa con gái đều hầu hạ bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ nhà họ Nhan lại không cho ông ta chút lợi ích nào? Không biết dạo gần đây tại sao Dương Họa Y lại cố ý đối nghịch với nhà họ Dường, rõ ràng mọi người đều biết Nhan Từ Khuynh chiều chuộng Dương Họa Y, đương nhiên cũng có thể rút ra chút đầu tư từ tập đoàn Nhan Thị. Dương Khải Thiên ngồi không yên, nếu con gái lớn không quan tâm, con gái nhỏ lại sống chết muốn theo đuổi anh rể thì chỉ bằng đưa con gái nhỏ đến, để con gái nhỏ bỏ ra chút sức lực. Đứa con gái nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là ruột thịt, chắc chắn sẽ đứng về phía người nhà hơn. Nhan Từ Khuynh không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn Dương Họa Y. Nét mặt của cô có chút khó chịu, anh không kiên nhãn nhưng cũng muốn gấp đến muốn xì khói. Viên Vũ mỉm cười đến nhận đồ ăn trong tay Nhan Từ Khuynh: “Con bé Họa Y này, nhiều đồ như vậy sao lại để chồng con xách một mình thế? Không biết chia sẻ gì cả, có phải trong nhà chiều hư con rồi phải không” Nhan Từ Khuynh đổi tay kia xách túi, khéo léo tránh được việc Viên Vũ đến gần. Môi mỏng khế mở, hờ hững vô tình phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài.” “Cái, cái gì?” “Ba người các người, cút ra ngoài.” Ba người nhà họ Dường ngây ngẩn, đây là ý gì chứ? Bọn họ còn chưa kịp nói gì mà? Dương Khải Thiên muốn nói gì đó, Nhan Từ Khuynh lại giành trước ngắt lời ông ta, “Nếu như các người thực sự thấy vui khi ở đây, được, căn nhà này cho các người.”