Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 326
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 326: Mí mắt của Nhan Từ Khuynh cứ nhảy lên suốt, anh cảm giác có chỗ nào đó không thoải mái Nhìn quanh phòng làm việc với cửa sổ sát đất trống trải, lúc này anh mới thấy nhớ Dương Họa Y. Anh muốn gọi cô tới đưa cơm cho mình. Nhưng Dương Họa Y không dám nhận điện thoại của anh, giờ đây trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đồng ý rồi, đồng ý chia anh cho em gái. Thế mà cô lại đồng ý rồi. Cô che mắt, nhìn thấy ánh nắng lại vô thức muốn khóc. Nhan Từ Khuynh gọi điện thoại hai lần cô đều không nhận máy nên mới nhắn tin sang. “Vợ ơi, em đang làm gì đó? Mấy món tối qua chưa ăn xong, em gói lại chút nữa tới giờ cơm trưa thì mang qua cho anh nhé, anh đói.” Đến khi Dương Họa Y định thần lại, dường như ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy. “Để trợ lý Lưu đi mua đồ ăn cho anh nhé, em không thoải mái” “Có phải tối qua anh ác quá không?” “Không phải” Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm câu nữa: “Em không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.” Nhan Từ Khuynh không nhắn tin lại nữa mà gọi điện thoại sang. Dương Họa Y không dám nhận máy, bây giờ cô. nói chuyện đều mang theo giọng mũi, cô sợ bị anh ấy nghe được. Nhan Từ Khuynh chỉ gọi một lần, cô không nhận nên anh không gọi nữa. Nhưng Dương Họa Y không ngờ là, nửa tiếng sau anh lại xuất hiện trước mặt cô. €ô ngồi ở trên ghế salon, viền mắt đỏ hồng, trên đất vo đầy khăn giấy. Trong lòng Nhan Từ Khuynh ê ẩm, anh còn tưởng là cô không thoải mái, muốn tới ôm cô đưa cô đi bệnh viện nữa. Dương Họa Y vội vàng giải thích: “Nhan Từ Khuynh, em không sao, em thực sự không có chuyện gì đâu” Thấy cô là lạ, anh mới thả cô xuống, trầm mặt nói: “Vậy sao em lại khóc?” €ô nhìn anh, nghĩ đến những lời mẹ mình vừa nói, nhất thời cô lại không có cách nào mở miệng được. Chuyện trái với đạo lý luân thường như vậy thì hỏi cô phải nói thế nào đây. Cô bất lực, đau lòng, cô muốn nói hết nhưng lại không thể nào nói được. Đặc biệt là với người đàn ông trước mặt này… Người đàn ông cô yêu, mà em gái cũng yêu. Nhan Từ Khuynh giữ lấy vai cô, để cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại rót một ly nước ấm. Dương Họa Y cầm ly nước, trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút.
Chương 326:
Mí mắt của Nhan Từ Khuynh cứ nhảy lên suốt, anh cảm giác có chỗ nào đó không thoải mái Nhìn quanh phòng làm việc với cửa sổ sát đất trống trải, lúc này anh mới thấy nhớ Dương Họa Y.
Anh muốn gọi cô tới đưa cơm cho mình.
Nhưng Dương Họa Y không dám nhận điện thoại của anh, giờ đây trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô đồng ý rồi, đồng ý chia anh cho em gái.
Thế mà cô lại đồng ý rồi.
Cô che mắt, nhìn thấy ánh nắng lại vô thức muốn khóc.
Nhan Từ Khuynh gọi điện thoại hai lần cô đều không nhận máy nên mới nhắn tin sang.
“Vợ ơi, em đang làm gì đó? Mấy món tối qua chưa ăn xong, em gói lại chút nữa tới giờ cơm trưa thì mang qua cho anh nhé, anh đói.”
Đến khi Dương Họa Y định thần lại, dường như ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy.
“Để trợ lý Lưu đi mua đồ ăn cho anh nhé, em không thoải mái”
“Có phải tối qua anh ác quá không?”
“Không phải”
Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm câu nữa: “Em không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.”
Nhan Từ Khuynh không nhắn tin lại nữa mà gọi điện thoại sang.
Dương Họa Y không dám nhận máy, bây giờ cô.
nói chuyện đều mang theo giọng mũi, cô sợ bị anh ấy nghe được.
Nhan Từ Khuynh chỉ gọi một lần, cô không nhận nên anh không gọi nữa.
Nhưng Dương Họa Y không ngờ là, nửa tiếng sau anh lại xuất hiện trước mặt cô.
€ô ngồi ở trên ghế salon, viền mắt đỏ hồng, trên đất vo đầy khăn giấy.
Trong lòng Nhan Từ Khuynh ê ẩm, anh còn tưởng là cô không thoải mái, muốn tới ôm cô đưa cô đi bệnh viện nữa.
Dương Họa Y vội vàng giải thích: “Nhan Từ Khuynh, em không sao, em thực sự không có chuyện gì đâu”
Thấy cô là lạ, anh mới thả cô xuống, trầm mặt nói: “Vậy sao em lại khóc?”
€ô nhìn anh, nghĩ đến những lời mẹ mình vừa nói, nhất thời cô lại không có cách nào mở miệng được.
Chuyện trái với đạo lý luân thường như vậy thì hỏi cô phải nói thế nào đây.
Cô bất lực, đau lòng, cô muốn nói hết nhưng lại không thể nào nói được.
Đặc biệt là với người đàn ông trước mặt này…
Người đàn ông cô yêu, mà em gái cũng yêu.
Nhan Từ Khuynh giữ lấy vai cô, để cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại rót một ly nước ấm.
Dương Họa Y cầm ly nước, trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 326: Mí mắt của Nhan Từ Khuynh cứ nhảy lên suốt, anh cảm giác có chỗ nào đó không thoải mái Nhìn quanh phòng làm việc với cửa sổ sát đất trống trải, lúc này anh mới thấy nhớ Dương Họa Y. Anh muốn gọi cô tới đưa cơm cho mình. Nhưng Dương Họa Y không dám nhận điện thoại của anh, giờ đây trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô đồng ý rồi, đồng ý chia anh cho em gái. Thế mà cô lại đồng ý rồi. Cô che mắt, nhìn thấy ánh nắng lại vô thức muốn khóc. Nhan Từ Khuynh gọi điện thoại hai lần cô đều không nhận máy nên mới nhắn tin sang. “Vợ ơi, em đang làm gì đó? Mấy món tối qua chưa ăn xong, em gói lại chút nữa tới giờ cơm trưa thì mang qua cho anh nhé, anh đói.” Đến khi Dương Họa Y định thần lại, dường như ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy. “Để trợ lý Lưu đi mua đồ ăn cho anh nhé, em không thoải mái” “Có phải tối qua anh ác quá không?” “Không phải” Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm câu nữa: “Em không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.” Nhan Từ Khuynh không nhắn tin lại nữa mà gọi điện thoại sang. Dương Họa Y không dám nhận máy, bây giờ cô. nói chuyện đều mang theo giọng mũi, cô sợ bị anh ấy nghe được. Nhan Từ Khuynh chỉ gọi một lần, cô không nhận nên anh không gọi nữa. Nhưng Dương Họa Y không ngờ là, nửa tiếng sau anh lại xuất hiện trước mặt cô. €ô ngồi ở trên ghế salon, viền mắt đỏ hồng, trên đất vo đầy khăn giấy. Trong lòng Nhan Từ Khuynh ê ẩm, anh còn tưởng là cô không thoải mái, muốn tới ôm cô đưa cô đi bệnh viện nữa. Dương Họa Y vội vàng giải thích: “Nhan Từ Khuynh, em không sao, em thực sự không có chuyện gì đâu” Thấy cô là lạ, anh mới thả cô xuống, trầm mặt nói: “Vậy sao em lại khóc?” €ô nhìn anh, nghĩ đến những lời mẹ mình vừa nói, nhất thời cô lại không có cách nào mở miệng được. Chuyện trái với đạo lý luân thường như vậy thì hỏi cô phải nói thế nào đây. Cô bất lực, đau lòng, cô muốn nói hết nhưng lại không thể nào nói được. Đặc biệt là với người đàn ông trước mặt này… Người đàn ông cô yêu, mà em gái cũng yêu. Nhan Từ Khuynh giữ lấy vai cô, để cô ngồi xuống ghế salon, rồi lại rót một ly nước ấm. Dương Họa Y cầm ly nước, trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút.