Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 341
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 341: Sau khi dụ dỗ được Dương Minh Nguyệt xong, lúc này Hà Dĩ Phong mới nhìn Dương Họa Y: “Em với Dương Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa” €ó Dương Minh Nguyệt ở bên cạnh, Dương Họa Y gật đầu. Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Dĩ Phong liền đi về. Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Dương Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Dương Họa Y suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô. Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Dĩ Phong vẫn thấy không yên tâm, dặn Dương Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền. Dương Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo lắng của Hà Dĩ Phong thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù thích Dương Họa Y nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối cùng, không làm chuyện gì khác người. Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Nhưng Hà Dĩ Phong không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt. Dương Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào phòng của Dương Họa Y. Đây đều là đồ của Hà Dĩ Phong kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày. Hà Dĩ Phong không cho Dương Họa Y về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Dương Nhã Tuyết kia. Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc rồi mới bê vào trong tiếp. Dương Họa Y thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng. Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa. Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Dương Họa Y, một túi là của Dương Minh Nguyệt. Dương Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi. Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn. Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Dương Họa Y: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?” Dương Họa Y gật đầu: “Đúng vậy đó” Dương Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Dĩ Phong đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?” Nếu không phải Dương Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này. Dương Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người. Dương Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!” Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Dĩ Phong. Hà Dĩ Phong mới nhìn thấy số điện thoại của Dương Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Dương Họa Y xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao. vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”
Chương 341:
Sau khi dụ dỗ được Dương Minh Nguyệt xong, lúc này Hà Dĩ Phong mới nhìn Dương Họa Y: “Em với Dương Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa”
€ó Dương Minh Nguyệt ở bên cạnh, Dương Họa Y gật đầu.
Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Dĩ Phong liền đi về.
Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Dương Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Dương Họa Y suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.
Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Dĩ Phong vẫn thấy không yên tâm, dặn Dương Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền.
Dương Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo lắng của Hà Dĩ Phong thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù thích Dương Họa Y nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối cùng, không làm chuyện gì khác người.
Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Nhưng Hà Dĩ Phong không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt.
Dương Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào phòng của Dương Họa Y.
Đây đều là đồ của Hà Dĩ Phong kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày.
Hà Dĩ Phong không cho Dương Họa Y về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Dương Nhã Tuyết kia.
Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc rồi mới bê vào trong tiếp.
Dương Họa Y thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng.
Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa.
Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Dương Họa Y, một túi là của Dương Minh Nguyệt.
Dương Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi.
Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn.
Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Dương Họa Y: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?”
Dương Họa Y gật đầu: “Đúng vậy đó”
Dương Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Dĩ Phong đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?”
Nếu không phải Dương Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này.
Dương Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người.
Dương Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!”
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong mới nhìn thấy số điện thoại của Dương Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Dương Họa Y xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao.
vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 341: Sau khi dụ dỗ được Dương Minh Nguyệt xong, lúc này Hà Dĩ Phong mới nhìn Dương Họa Y: “Em với Dương Minh Nguyệt đến một căn phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa” €ó Dương Minh Nguyệt ở bên cạnh, Dương Họa Y gật đầu. Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Dĩ Phong liền đi về. Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Dương Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Dương Họa Y suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô. Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Dĩ Phong vẫn thấy không yên tâm, dặn Dương Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền. Dương Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo lắng của Hà Dĩ Phong thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù thích Dương Họa Y nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối cùng, không làm chuyện gì khác người. Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Nhưng Hà Dĩ Phong không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt. Dương Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào phòng của Dương Họa Y. Đây đều là đồ của Hà Dĩ Phong kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày. Hà Dĩ Phong không cho Dương Họa Y về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Dương Nhã Tuyết kia. Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc rồi mới bê vào trong tiếp. Dương Họa Y thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng. Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa. Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Dương Họa Y, một túi là của Dương Minh Nguyệt. Dương Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi. Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn. Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Dương Họa Y: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?” Dương Họa Y gật đầu: “Đúng vậy đó” Dương Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Dĩ Phong đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?” Nếu không phải Dương Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này. Dương Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người. Dương Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!” Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Dĩ Phong. Hà Dĩ Phong mới nhìn thấy số điện thoại của Dương Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Dương Họa Y xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao. vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”