Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 352
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 352:Chẳng lẽ, ở trong lòng cô, dù anh làm biết bao nhiêu chuyện, yêu cô, thương cô cách mấy cũng không quan trọng bằng mấy người nhà họ Dường kia ư?Đúng là trước đây anh có sai, nhưng trong quãng thời gian này, anh đã cố gắng đền bù lại, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, sao cô có thể để mặc chuyện anh tiếp xúc thân thể với người phụ nữ khác.Nhan Từ Khuynh vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không dám lên tiếng.Hai tay bắt đầu nắm vai cô, sức lực lớn, giống như muốn bóp nát xương cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gẵn từng chữ hỏi: “Dương Họa Y, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”Dù là chỉ một chút, chỉ một chút thôi cũng được.Anh muốn có một cái đáp án.Mà Dương Họa Y trào nước mắt, đẳng chát cười lắc đầu: “Không quan trọng, đã không quan trọng nữa rồi.”Anh thân mật với Dương Nhã Tuyết , lên giường với Nhã Tuyết , cô không thể chấp nhận được điều này.Cô hờ hững đẩy tay anh ta, thất thểu đi ra ngoài, cô muốn tỉnh táo một chút, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.Nhan Từ Khuynh túm tay cô kéo lại, kéo cô đến trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng à? Có phải em không yêu tôi cũng có thể sinh con cho tôi, không yêu tôi cũng có thể lên giường với tôi, thậm chí là ở bên nhau đến hết cuộc đời?”‘Yêu không quan trọng?‘Vậy theo em, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?Là bọn thú đội lốt người nhà họ Dường lợi dụng cô để sống kia mới quan trọng à?Nhan Từ Khuynh nổi giận, anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt âm u nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dương Họa Y, tôi không cho phép em trốn tránh, em nói cho tôi biết, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”Nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ mờ, cô muốn nhìn rõ gương mặt anh, nét mặt của anh.Khi giọt nước mắt rơi xuống, cô cũng nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút, thậm chí còn thấy cả dấu hôn nơi khóe môi anh.Cô càng do dự, anh càng phải bất an: “Nói đi, Dương Họa Y, em có yêu tôi không?”Chỉ một ch u” thôi mà, khó mở miệng đến thế sao?Dương Họa Y cũng đang tự hỏi bản thân, mình có yêu anh không?Có yêu không?Sao có thể không yêu chứ.Nếu không yêu, thì những chuyện anh từng làm với cô sẽ không bao giờ được tha thứ.Nếu không yêu, sao có thể có can đảm lên giường với anh, phối hợp với anh nói muốn sinh một đứa con.Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà từ bỏ việc giải thích với Hoàng Ánh.Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà trở nên xa lánh nơi đã sinh cô ra, nuôi cô lớn được.chứ…Thậm chí là đồng ý dùng sinh mạng Dương Nhã Tuyết để bảo vệ cuộc hôn nhân này.Gô đã quyết định rồi, mặc kệ Nhã Tuyết sống hay chết, cô cũng sẽ không để cho Nhã Tuyết thật sự bò lên trên giường của anh nữa, cô muốn bắt Nhã Tuyết rời khỏi nơi đây.
Chương 352:
Chẳng lẽ, ở trong lòng cô, dù anh làm biết bao nhiêu chuyện, yêu cô, thương cô cách mấy cũng không quan trọng bằng mấy người nhà họ Dường kia ư?
Đúng là trước đây anh có sai, nhưng trong quãng thời gian này, anh đã cố gắng đền bù lại, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, sao cô có thể để mặc chuyện anh tiếp xúc thân thể với người phụ nữ khác.
Nhan Từ Khuynh vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không dám lên tiếng.
Hai tay bắt đầu nắm vai cô, sức lực lớn, giống như muốn bóp nát xương cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gẵn từng chữ hỏi: “Dương Họa Y, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”
Dù là chỉ một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Anh muốn có một cái đáp án.
Mà Dương Họa Y trào nước mắt, đẳng chát cười lắc đầu: “Không quan trọng, đã không quan trọng nữa rồi.”
Anh thân mật với Dương Nhã Tuyết , lên giường với Nhã Tuyết , cô không thể chấp nhận được điều này.
Cô hờ hững đẩy tay anh ta, thất thểu đi ra ngoài, cô muốn tỉnh táo một chút, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.
Nhan Từ Khuynh túm tay cô kéo lại, kéo cô đến trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng à? Có phải em không yêu tôi cũng có thể sinh con cho tôi, không yêu tôi cũng có thể lên giường với tôi, thậm chí là ở bên nhau đến hết cuộc đời?”
‘Yêu không quan trọng?
‘Vậy theo em, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?
Là bọn thú đội lốt người nhà họ Dường lợi dụng cô để sống kia mới quan trọng à?
Nhan Từ Khuynh nổi giận, anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt âm u nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dương Họa Y, tôi không cho phép em trốn tránh, em nói cho tôi biết, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”
Nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ mờ, cô muốn nhìn rõ gương mặt anh, nét mặt của anh.
Khi giọt nước mắt rơi xuống, cô cũng nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút, thậm chí còn thấy cả dấu hôn nơi khóe môi anh.
Cô càng do dự, anh càng phải bất an: “Nói đi, Dương Họa Y, em có yêu tôi không?”
Chỉ một ch u” thôi mà, khó mở miệng đến thế sao?
Dương Họa Y cũng đang tự hỏi bản thân, mình có yêu anh không?
Có yêu không?
Sao có thể không yêu chứ.
Nếu không yêu, thì những chuyện anh từng làm với cô sẽ không bao giờ được tha thứ.
Nếu không yêu, sao có thể có can đảm lên giường với anh, phối hợp với anh nói muốn sinh một đứa con.
Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà từ bỏ việc giải thích với Hoàng Ánh.
Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà trở nên xa lánh nơi đã sinh cô ra, nuôi cô lớn được.
chứ…
Thậm chí là đồng ý dùng sinh mạng Dương Nhã Tuyết để bảo vệ cuộc hôn nhân này.
Gô đã quyết định rồi, mặc kệ Nhã Tuyết sống hay chết, cô cũng sẽ không để cho Nhã Tuyết thật sự bò lên trên giường của anh nữa, cô muốn bắt Nhã Tuyết rời khỏi nơi đây.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 352:Chẳng lẽ, ở trong lòng cô, dù anh làm biết bao nhiêu chuyện, yêu cô, thương cô cách mấy cũng không quan trọng bằng mấy người nhà họ Dường kia ư?Đúng là trước đây anh có sai, nhưng trong quãng thời gian này, anh đã cố gắng đền bù lại, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, sao cô có thể để mặc chuyện anh tiếp xúc thân thể với người phụ nữ khác.Nhan Từ Khuynh vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không dám lên tiếng.Hai tay bắt đầu nắm vai cô, sức lực lớn, giống như muốn bóp nát xương cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gẵn từng chữ hỏi: “Dương Họa Y, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”Dù là chỉ một chút, chỉ một chút thôi cũng được.Anh muốn có một cái đáp án.Mà Dương Họa Y trào nước mắt, đẳng chát cười lắc đầu: “Không quan trọng, đã không quan trọng nữa rồi.”Anh thân mật với Dương Nhã Tuyết , lên giường với Nhã Tuyết , cô không thể chấp nhận được điều này.Cô hờ hững đẩy tay anh ta, thất thểu đi ra ngoài, cô muốn tỉnh táo một chút, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.Nhan Từ Khuynh túm tay cô kéo lại, kéo cô đến trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng à? Có phải em không yêu tôi cũng có thể sinh con cho tôi, không yêu tôi cũng có thể lên giường với tôi, thậm chí là ở bên nhau đến hết cuộc đời?”‘Yêu không quan trọng?‘Vậy theo em, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?Là bọn thú đội lốt người nhà họ Dường lợi dụng cô để sống kia mới quan trọng à?Nhan Từ Khuynh nổi giận, anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt âm u nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dương Họa Y, tôi không cho phép em trốn tránh, em nói cho tôi biết, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”Nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ mờ, cô muốn nhìn rõ gương mặt anh, nét mặt của anh.Khi giọt nước mắt rơi xuống, cô cũng nhìn thấy mọi thứ rõ hơn một chút, thậm chí còn thấy cả dấu hôn nơi khóe môi anh.Cô càng do dự, anh càng phải bất an: “Nói đi, Dương Họa Y, em có yêu tôi không?”Chỉ một ch u” thôi mà, khó mở miệng đến thế sao?Dương Họa Y cũng đang tự hỏi bản thân, mình có yêu anh không?Có yêu không?Sao có thể không yêu chứ.Nếu không yêu, thì những chuyện anh từng làm với cô sẽ không bao giờ được tha thứ.Nếu không yêu, sao có thể có can đảm lên giường với anh, phối hợp với anh nói muốn sinh một đứa con.Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà từ bỏ việc giải thích với Hoàng Ánh.Nếu không yêu, sao cô có thể vì anh mà trở nên xa lánh nơi đã sinh cô ra, nuôi cô lớn được.chứ…Thậm chí là đồng ý dùng sinh mạng Dương Nhã Tuyết để bảo vệ cuộc hôn nhân này.Gô đã quyết định rồi, mặc kệ Nhã Tuyết sống hay chết, cô cũng sẽ không để cho Nhã Tuyết thật sự bò lên trên giường của anh nữa, cô muốn bắt Nhã Tuyết rời khỏi nơi đây.