"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 621
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sàn đá cẩm thạch dưới đầu gối của ông ta thực sự phát ra âm thanh răng rắc, đầu gối ông ta cũng cũng nứt vỡ ra. “A...” Ngay lúc này, một tiếng hét vô cùng thảm thiết phát ra từ miệng Thần Hồng, sắc mặt ông ta vô cùng dữ tợn, đau đớn đến tột cùng. Thẩm Quảng Binh, Thẩm Kiến Bình và tất cả những người có mặt ở đây đều mắt chữ o mồm chữ a, Thần Hồng vừa mới nói các võ quán lớn của thủ đô gặp ông ta cũng phải chào một tiếng thầy cơ mà. Sao mới nháy mắt đã quỳ rồi? Thẩm Quảng Binh bắt đầu lộ ra sự lo lắng, Thần Hồng thua thì ông ta cũng thua cược luôn. Kết quả của việc thua cuộc chính là một cánh tay đó. Thẩm Quảng Bình giật giật bắp chân, xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của ông ta sao mà so được với Diệp Phàm chứ. 3 giây sau, Diệp Phàm đã nắm lấy cổ ông ta kéo về. “Ông cậu, thấy tôi không nhiệt tình chút nào sao?” “Chạy trốn hả?” Diệp Phàm cười nhạo một tiếng rồi bàn tay còn lại vẫy một cái, con dao găm Long Lân sáng lóa xuất hiện trong tay anh. Nhìn thấy thế thì đám người đều hét lên sợ hãi, lẽ nào Diệp Phàm thực sự muốn lấy đi một bên tay của Thẩm Quảng Bình. “Diệp Phàm, tôi là ông cậu của cậu, lẽ nào cậu thực sự định chặt một bên tay của tôi?”. “Cậu không sợ bị trời đánh, bị người đời nguyền rủa sao?” Thẩm Quảng Binh đổ mồ hôi lạnh đầy người, không ngờ ông ta không màng thể diện chạy trốn mà còn bị bắt về. “Ha ha, tất nhiên phải chặt rồi, thua là thua, tôi là một người theo trường phái Vô thần”, Diệp Phàm nói một cách chế nhạo. “Diệp Phàm, bỏ qua cho Quảng Binh đi, nếu mà mày đám ra tay thì đúng là đại nghịch bất đạo, trời không dung đất không tha”, Thẩm Thiên Quỳnh ngồi trên ghế chủ vị hét lớn. Đây là em trai bà cụ yêu quý nhất, không thể để cho đứa cháu ghê tởm Diệp Phàm này chặt tay được. Trời không dung đất không tha? Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: “Bà cố, nếu bà đã nói thế rồi thì tôi sẽ đối nghịch lại với ông trời đó”. Đưa tay lên, hạ đao xuống. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, một cánh tay rơi xuống. Trên mặt đất toàn là máu! Thẩm Quảng Binh đau đến chết đi sống lại, cơn đau bị mất đi cánh tay khiến toàn thân ông ta run lên từng hồi, một người trước giờ luôn sống trong
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sàn đá cẩm thạch dưới đầu gối của ông ta thực sự phát ra âm thanh răng rắc, đầu gối ông ta cũng cũng nứt vỡ ra.
“A...”
Ngay lúc này, một tiếng hét vô cùng thảm thiết phát ra từ miệng Thần Hồng, sắc mặt ông ta vô cùng dữ tợn, đau đớn đến tột cùng.
Thẩm Quảng Binh, Thẩm Kiến Bình và tất cả những người có mặt ở đây đều mắt chữ o mồm chữ a, Thần Hồng vừa mới nói các võ quán lớn của thủ đô gặp ông ta cũng phải chào một tiếng thầy cơ mà.
Sao mới nháy mắt đã quỳ rồi?
Thẩm Quảng Binh bắt đầu lộ ra sự lo lắng, Thần Hồng thua thì ông ta cũng thua cược luôn.
Kết quả của việc thua cuộc chính là một cánh tay đó.
Thẩm Quảng Bình giật giật bắp chân, xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của ông ta sao mà so được với Diệp Phàm chứ.
3 giây sau, Diệp Phàm đã nắm lấy cổ ông ta kéo về.
“Ông cậu, thấy tôi không nhiệt tình chút nào sao?”
“Chạy trốn hả?”
Diệp Phàm cười nhạo một tiếng rồi bàn tay còn lại vẫy một cái, con dao găm Long Lân sáng lóa xuất hiện trong tay anh.
Nhìn thấy thế thì đám người đều hét lên sợ hãi, lẽ nào Diệp Phàm thực sự muốn lấy đi một bên tay của Thẩm Quảng Bình.
“Diệp Phàm, tôi là ông cậu của cậu, lẽ nào cậu thực sự định chặt một bên tay của tôi?”.
“Cậu không sợ bị trời đánh, bị người đời nguyền rủa sao?”
Thẩm Quảng Binh đổ mồ hôi lạnh đầy người, không ngờ ông ta không màng thể diện chạy trốn mà còn bị bắt về.
“Ha ha, tất nhiên phải chặt rồi, thua là thua, tôi là một người theo trường phái Vô thần”, Diệp Phàm nói một cách chế nhạo.
“Diệp Phàm, bỏ qua cho Quảng Binh đi, nếu mà mày đám ra tay thì đúng là đại nghịch bất đạo, trời không dung đất không tha”, Thẩm Thiên Quỳnh ngồi trên ghế chủ vị hét lớn.
Đây là em trai bà cụ yêu quý nhất, không thể để cho đứa cháu ghê tởm Diệp Phàm này chặt tay được.
Trời không dung đất không tha?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: “Bà cố, nếu bà đã nói thế rồi thì tôi sẽ đối nghịch lại với ông trời đó”.
Đưa tay lên, hạ đao xuống.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, một cánh tay rơi xuống.
Trên mặt đất toàn là máu!
Thẩm Quảng Binh đau đến chết đi sống lại, cơn đau bị mất đi cánh tay khiến toàn thân ông ta run lên từng hồi, một người trước giờ luôn sống trong
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sàn đá cẩm thạch dưới đầu gối của ông ta thực sự phát ra âm thanh răng rắc, đầu gối ông ta cũng cũng nứt vỡ ra. “A...” Ngay lúc này, một tiếng hét vô cùng thảm thiết phát ra từ miệng Thần Hồng, sắc mặt ông ta vô cùng dữ tợn, đau đớn đến tột cùng. Thẩm Quảng Binh, Thẩm Kiến Bình và tất cả những người có mặt ở đây đều mắt chữ o mồm chữ a, Thần Hồng vừa mới nói các võ quán lớn của thủ đô gặp ông ta cũng phải chào một tiếng thầy cơ mà. Sao mới nháy mắt đã quỳ rồi? Thẩm Quảng Binh bắt đầu lộ ra sự lo lắng, Thần Hồng thua thì ông ta cũng thua cược luôn. Kết quả của việc thua cuộc chính là một cánh tay đó. Thẩm Quảng Bình giật giật bắp chân, xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của ông ta sao mà so được với Diệp Phàm chứ. 3 giây sau, Diệp Phàm đã nắm lấy cổ ông ta kéo về. “Ông cậu, thấy tôi không nhiệt tình chút nào sao?” “Chạy trốn hả?” Diệp Phàm cười nhạo một tiếng rồi bàn tay còn lại vẫy một cái, con dao găm Long Lân sáng lóa xuất hiện trong tay anh. Nhìn thấy thế thì đám người đều hét lên sợ hãi, lẽ nào Diệp Phàm thực sự muốn lấy đi một bên tay của Thẩm Quảng Bình. “Diệp Phàm, tôi là ông cậu của cậu, lẽ nào cậu thực sự định chặt một bên tay của tôi?”. “Cậu không sợ bị trời đánh, bị người đời nguyền rủa sao?” Thẩm Quảng Binh đổ mồ hôi lạnh đầy người, không ngờ ông ta không màng thể diện chạy trốn mà còn bị bắt về. “Ha ha, tất nhiên phải chặt rồi, thua là thua, tôi là một người theo trường phái Vô thần”, Diệp Phàm nói một cách chế nhạo. “Diệp Phàm, bỏ qua cho Quảng Binh đi, nếu mà mày đám ra tay thì đúng là đại nghịch bất đạo, trời không dung đất không tha”, Thẩm Thiên Quỳnh ngồi trên ghế chủ vị hét lớn. Đây là em trai bà cụ yêu quý nhất, không thể để cho đứa cháu ghê tởm Diệp Phàm này chặt tay được. Trời không dung đất không tha? Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: “Bà cố, nếu bà đã nói thế rồi thì tôi sẽ đối nghịch lại với ông trời đó”. Đưa tay lên, hạ đao xuống. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, một cánh tay rơi xuống. Trên mặt đất toàn là máu! Thẩm Quảng Binh đau đến chết đi sống lại, cơn đau bị mất đi cánh tay khiến toàn thân ông ta run lên từng hồi, một người trước giờ luôn sống trong