Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…
Chương 445
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 445: Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Dương Họa Y nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô. Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát. Dương Họa Y thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm. Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!” “Ừm, tỉnh rồi” “May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt. Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu. Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc” Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?” “Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói. Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì. Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Nhan Từ Khuynh đang năm ở phòng bệnh VỊP. Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi. Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.” Dương Họa Y lắc đầu: “Em không buồn ngủ.” Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. “Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Nhan Từ Khuynh tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy: Dương Họa Y sợ anh-gố kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi:ôm chặt lấy cánh tay anh để Nhan Từ Khuynh không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Nhan Từ Khuynh cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi” “Em không bưồn ngủ.” “Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Nhan Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này” Dương Họa Y ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa” “Được rồi” Nhan Từ Khuynh ngoan ngoãn mặc cho Dương Họa Y ôm. Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh. Nhan Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình. không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười. Dương Họa Y rất dễ dõ… Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện. Nếu người cứu cô là Hạ Huy Thành thì sẽ thế nào? Nhan Từ Khuynh không dám nghĩ nữa.
Chương 445:
Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Dương Họa Y nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.
Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát.
Dương Họa Y thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!”
“Ừm, tỉnh rồi”
“May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt.
Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu.
Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc”
Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?”
“Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói.
Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì.
Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Nhan Từ Khuynh đang năm ở phòng bệnh VỊP.
Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi.
Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.”
Dương Họa Y lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
“Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Nhan Từ Khuynh tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy: Dương Họa Y sợ anh-gố kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi:ôm chặt lấy cánh tay anh để Nhan Từ Khuynh không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Nhan Từ Khuynh cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi”
“Em không bưồn ngủ.”
“Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Nhan Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này”
Dương Họa Y ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa”
“Được rồi” Nhan Từ Khuynh ngoan ngoãn mặc cho Dương Họa Y ôm.
Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh.
Nhan Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình.
không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười.
Dương Họa Y rất dễ dõ…
Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện.
Nếu người cứu cô là Hạ Huy Thành thì sẽ thế nào?
Nhan Từ Khuynh không dám nghĩ nữa.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 445: Anh không muốn đánh thức giấc ngủ ngon của Dương Họa Y nên đành phải nhờ y tá đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô. Anh rút tay ra và nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy quan sát. Dương Họa Y thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, mở mắt ra mới thấy đó là ngón tay anh đang nghịch ngợm. Đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy ngạc nhiên vui vẻ: “Anh tỉnh rồi!” “Ừm, tỉnh rồi” “May quá, thật là may quá…” Nói xong cô lại bắt đầu rơi nước mắt. Anh giơ tay lên lướt qua khóe mắt cô: ‘Anh vẫn chưa chết mà, em không được khóc thế này đâu. Cô cố nhoẻn miệng cười: “Được, em không khóc” Anh cũng cong môi hỏi: “Em bị dọa sợ rồi đúng không?” “Đáng đời em” Cô hít hít, hờn dỗi nói. Chỉ là cô không giở thói trẻ con mà cũng không hờn dỗi gì. Sự hiền lành lương thiện cô tự cho là đúng ấy khiến anh bị thương, cô thà rằng người bị thương đó là mình.:; Nhan Từ Khuynh đang năm ở phòng bệnh VỊP. Căn phòng được trang trí như phòng khách sạn, nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ và giường bệnh cũng khá là rộng rãi. Anh nhấc góc chăn lên ngoắc tay với cô: “Lên đây nằm nghỉ một lát đi.” Dương Họa Y lắc đầu: “Em không buồn ngủ.” Chỉ cần lẳng lặng ngồi bên cạnh và nhìn anh thôi là cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. “Không buồn ngủ thì cũng qua đây năm nghỉ một lát đi” Nhan Từ Khuynh tỏ ra ngang ngược: “Nếu em không nghe lời thì anh buộc lòng phải xuống giường để đưa em lên đấy: Dương Họa Y sợ anh-gố kim tiêm ra xuống giường thật nên vội vàng chạy tới ngồi lên méo giường rồi:ôm chặt lấy cánh tay anh để Nhan Từ Khuynh không lộn xộn Cơ thể mềm mại nằm bên cạnh, Nhan Từ Khuynh cong môi cười cười sờ đầu cô: “Nhắm mắt lại và ngủ một lát đi” “Em không bưồn ngủ.” “Thế à?” Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô, giọng nói của Nhan Quận pha lẫn sự hài hước: “Thế em bị gấu trúc nhập vào người rồi hả? Quầng đen to đùng đây này” Dương Họa Y ôm cánh tay truyền dịch để ngăn không cho anh lộn xôn: “Kim bị lệch mất bây giờ đấy, anh đừng phá nữa” “Được rồi” Nhan Từ Khuynh ngoan ngoãn mặc cho Dương Họa Y ôm. Cánh tay cô mềm mại rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy tay anh. Nhan Quận nhìn-cô gái nằm bên cạnh mình. không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nhắm mắt lại mới quay đi cười cười. Dương Họa Y rất dễ dõ… Không ngờ anh chỉ cần bị thương một lần thôi cô đã sẵn sàng tha thứ hết tất cả mọi chuyện. Nếu người cứu cô là Hạ Huy Thành thì sẽ thế nào? Nhan Từ Khuynh không dám nghĩ nữa.