Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại…

Chương 459

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 459: Hoàng Ánh đặt tách trà xuống, đứng thảng dậy: ‘Đi nhanh lên” Nhan Từ Khuynh kéo tay không cho cô đi: “Mẹ chị nói đùa với em thế thôi, đồ đã tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại.” Hoàng Ánh chẳng nể nang hay chừa lại chút tình cảm nào, bà nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Mẹ chẳng đùa giốn gì ở đây cả, chiếc vòng đó là đồ truyền lại cho con đâu của nhà họ Nhan chúng ta, không phải ai cũng đeo được” “Mẹ! Mẹ biết rõ giới hạn của con nằm ở đâu mà” Nhan Từ Khuynh bồng nổi bão. “Thế thì con cũng nên biết rõ điêu mẹ quan tâm nhất là gì.” Hoàng Ánh nói: “Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, con tự xem xét thế nào rồi làm đi. Nhưng dù con làm bất kì điều gì thì mẹ cũng phải lấy nó lại” Nhan Từ Khuynh nhíu mày: “Mẹ đừng ép con.” “Mẹ cũng không muốn ép con, bản thân con khiến mẹ quá thất vọng” Hôn nhân đã rối như một mớ bòng bong rồi, bà không muốn những người vô tội khác phải chịu thiệt thòi trong chuyện này. “Tạm thời mẹ sẽ không lấy chiếc vòng đi, hai đứa cứ giữ nó cho cần thận rồi lân sau mẹ tới lấy” Hoàng Ánh nói Nhan Từ Khuynh từ chối: “Mấy hồm nữa con trả lại cho mẹ sau.” “Được thôi, thế thì con có thể về để gặp người đó” “Mẹ!” “Biết con không thích nghe nên mẹ sẽ không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nhäc tới chuyện này nữa và chỉ làm theo cách của mình thôi.” Hoàng Ánh nói xong lập tức xoay người đi. Dương Họa Y nghe chẳng hiểu mô tê gì, không biết mẹ chồng và chồng cô đang giấu diếm bí mật gì. Thấy vẻ mặt bình tính của Nhan Từ Khuynh, Dương Họa Y biệt chuyện này không hay ho gì “Rốt cuộc mẹ đã nói với anh những gì thế?” Cô kéo tay anh, ngăm nghía những ngón tay thon dài. Nhan Từ Khuynh cúi đâu xuống nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người rồi dần bình tính lại “Không có gì đâu, em đừng nghĩ gì nhiều” “Anh đang gạt em điêu gì đó.” Đây là lời thoải cô quá ư là quen thuộc Dương Họa Y chưa kịp hỏi rõ thì Nhan Từ Khuynh đã đè cô xuống sô pha và làm những chuyện trước đó hai người không kịp làm. Người đàn ông này luôn có cách thỏa mãn bản thân mình, nhất quyết không để “em trai” mình chịu thiệt thòi. Vết thương của Nhan Từ Khuynh đã khá lên rất nhiều, anh định ở nhà lười biếng thêm một khoảng thời gian, rảnh rồi lại quấn lấy Dương Họa Y làm chuyện người lớn giữa ban ngày. Nhưng trợ lý Lưu thì không thể chịu nổi nữa rồi, Hà Dĩ Phong cũng bày tỏ răng mọi người đang cân anh trở về làm việc. Khoảng thời gian anh không có ở đây, trợ lý Lưu đáng thương như con bò già bị bät đi cày mãi không ngừng. Nhìn đôi mắt gấu trúc đen thui cùng với vẻ mặt đáng thương của trợ lý Lưu, Dương Họa Y kiềm lòng không đậu nấp sau lưng Nhan Từ Khuynh cười trộm. Mấy ngày đầu, Nhan Từ Khuynh đã đưa Dương Họa Y đến công ty để làm việc cùng mình Nhân viên ở đây đều biết Nhan Từ Khuynh bị thương vi Dương Họa Y nên ai cũng phải rửa mắt lại nhìn cô vợ của sếp nhà mình.

Chương 459:

 

Hoàng Ánh đặt tách trà xuống, đứng thảng dậy: ‘Đi nhanh lên”

 

Nhan Từ Khuynh kéo tay không cho cô đi: “Mẹ chị nói đùa với em thế thôi, đồ đã tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại.”

 

Hoàng Ánh chẳng nể nang hay chừa lại chút tình cảm nào, bà nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Mẹ chẳng đùa giốn gì ở đây cả, chiếc vòng đó là đồ truyền lại cho con đâu của nhà họ Nhan chúng ta, không phải ai cũng đeo được”

 

“Mẹ! Mẹ biết rõ giới hạn của con nằm ở đâu mà” Nhan Từ Khuynh bồng nổi bão.

 

“Thế thì con cũng nên biết rõ điêu mẹ quan tâm nhất là gì.” Hoàng Ánh nói: “Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, con tự xem xét thế nào rồi làm đi. Nhưng dù con làm bất kì điều gì thì mẹ cũng phải lấy nó lại”

 

Nhan Từ Khuynh nhíu mày: “Mẹ đừng ép con.”

 

“Mẹ cũng không muốn ép con, bản thân con khiến mẹ quá thất vọng” Hôn nhân đã rối như một mớ bòng bong rồi, bà không muốn những người vô tội khác phải chịu thiệt thòi trong chuyện này.

 

“Tạm thời mẹ sẽ không lấy chiếc vòng đi, hai đứa cứ giữ nó cho cần thận rồi lân sau mẹ tới lấy”

 

Hoàng Ánh nói Nhan Từ Khuynh từ chối: “Mấy hồm nữa con trả lại cho mẹ sau.”

 

“Được thôi, thế thì con có thể về để gặp người đó”

 

“Mẹ!”

 

“Biết con không thích nghe nên mẹ sẽ không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nhäc tới chuyện này nữa và chỉ làm theo cách của mình thôi.”

 

Hoàng Ánh nói xong lập tức xoay người đi.

 

Dương Họa Y nghe chẳng hiểu mô tê gì, không biết mẹ chồng và chồng cô đang giấu diếm bí mật gì.

 

Thấy vẻ mặt bình tính của Nhan Từ Khuynh, Dương Họa Y biệt chuyện này không hay ho gì “Rốt cuộc mẹ đã nói với anh những gì thế?”

 

Cô kéo tay anh, ngăm nghía những ngón tay thon dài.

 

Nhan Từ Khuynh cúi đâu xuống nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người rồi dần bình tính lại “Không có gì đâu, em đừng nghĩ gì nhiều”

 

“Anh đang gạt em điêu gì đó.”

 

Đây là lời thoải cô quá ư là quen thuộc Dương Họa Y chưa kịp hỏi rõ thì Nhan Từ Khuynh đã đè cô xuống sô pha và làm những chuyện trước đó hai người không kịp làm.

 

Người đàn ông này luôn có cách thỏa mãn bản thân mình, nhất quyết không để “em trai” mình chịu thiệt thòi.

 

Vết thương của Nhan Từ Khuynh đã khá lên rất nhiều, anh định ở nhà lười biếng thêm một khoảng thời gian, rảnh rồi lại quấn lấy Dương Họa Y làm chuyện người lớn giữa ban ngày.

 

Nhưng trợ lý Lưu thì không thể chịu nổi nữa rồi, Hà Dĩ Phong cũng bày tỏ răng mọi người đang cân anh trở về làm việc.

 

Khoảng thời gian anh không có ở đây, trợ lý Lưu đáng thương như con bò già bị bät đi cày mãi không ngừng.

 

Nhìn đôi mắt gấu trúc đen thui cùng với vẻ mặt đáng thương của trợ lý Lưu, Dương Họa Y kiềm lòng không đậu nấp sau lưng Nhan Từ Khuynh cười trộm.

 

Mấy ngày đầu, Nhan Từ Khuynh đã đưa Dương Họa Y đến công ty để làm việc cùng mình Nhân viên ở đây đều biết Nhan Từ Khuynh bị thương vi Dương Họa Y nên ai cũng phải rửa mắt lại nhìn cô vợ của sếp nhà mình.

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!Tác giả: Lãnh Nguyệt BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy. Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu. Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau. Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác. Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại… Chương 459: Hoàng Ánh đặt tách trà xuống, đứng thảng dậy: ‘Đi nhanh lên” Nhan Từ Khuynh kéo tay không cho cô đi: “Mẹ chị nói đùa với em thế thôi, đồ đã tặng cho người ta rồi thì làm gì có chuyện đòi lại.” Hoàng Ánh chẳng nể nang hay chừa lại chút tình cảm nào, bà nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng câu nào cũng đâm thẳng vào tim: “Mẹ chẳng đùa giốn gì ở đây cả, chiếc vòng đó là đồ truyền lại cho con đâu của nhà họ Nhan chúng ta, không phải ai cũng đeo được” “Mẹ! Mẹ biết rõ giới hạn của con nằm ở đâu mà” Nhan Từ Khuynh bồng nổi bão. “Thế thì con cũng nên biết rõ điêu mẹ quan tâm nhất là gì.” Hoàng Ánh nói: “Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói hết rồi, con tự xem xét thế nào rồi làm đi. Nhưng dù con làm bất kì điều gì thì mẹ cũng phải lấy nó lại” Nhan Từ Khuynh nhíu mày: “Mẹ đừng ép con.” “Mẹ cũng không muốn ép con, bản thân con khiến mẹ quá thất vọng” Hôn nhân đã rối như một mớ bòng bong rồi, bà không muốn những người vô tội khác phải chịu thiệt thòi trong chuyện này. “Tạm thời mẹ sẽ không lấy chiếc vòng đi, hai đứa cứ giữ nó cho cần thận rồi lân sau mẹ tới lấy” Hoàng Ánh nói Nhan Từ Khuynh từ chối: “Mấy hồm nữa con trả lại cho mẹ sau.” “Được thôi, thế thì con có thể về để gặp người đó” “Mẹ!” “Biết con không thích nghe nên mẹ sẽ không nói nữa, sau này mẹ sẽ không nhäc tới chuyện này nữa và chỉ làm theo cách của mình thôi.” Hoàng Ánh nói xong lập tức xoay người đi. Dương Họa Y nghe chẳng hiểu mô tê gì, không biết mẹ chồng và chồng cô đang giấu diếm bí mật gì. Thấy vẻ mặt bình tính của Nhan Từ Khuynh, Dương Họa Y biệt chuyện này không hay ho gì “Rốt cuộc mẹ đã nói với anh những gì thế?” Cô kéo tay anh, ngăm nghía những ngón tay thon dài. Nhan Từ Khuynh cúi đâu xuống nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người rồi dần bình tính lại “Không có gì đâu, em đừng nghĩ gì nhiều” “Anh đang gạt em điêu gì đó.” Đây là lời thoải cô quá ư là quen thuộc Dương Họa Y chưa kịp hỏi rõ thì Nhan Từ Khuynh đã đè cô xuống sô pha và làm những chuyện trước đó hai người không kịp làm. Người đàn ông này luôn có cách thỏa mãn bản thân mình, nhất quyết không để “em trai” mình chịu thiệt thòi. Vết thương của Nhan Từ Khuynh đã khá lên rất nhiều, anh định ở nhà lười biếng thêm một khoảng thời gian, rảnh rồi lại quấn lấy Dương Họa Y làm chuyện người lớn giữa ban ngày. Nhưng trợ lý Lưu thì không thể chịu nổi nữa rồi, Hà Dĩ Phong cũng bày tỏ răng mọi người đang cân anh trở về làm việc. Khoảng thời gian anh không có ở đây, trợ lý Lưu đáng thương như con bò già bị bät đi cày mãi không ngừng. Nhìn đôi mắt gấu trúc đen thui cùng với vẻ mặt đáng thương của trợ lý Lưu, Dương Họa Y kiềm lòng không đậu nấp sau lưng Nhan Từ Khuynh cười trộm. Mấy ngày đầu, Nhan Từ Khuynh đã đưa Dương Họa Y đến công ty để làm việc cùng mình Nhân viên ở đây đều biết Nhan Từ Khuynh bị thương vi Dương Họa Y nên ai cũng phải rửa mắt lại nhìn cô vợ của sếp nhà mình.

Chương 459