"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 639
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Thánh không nhận thuốc, lắc đầu nói: “Không về, có ghép tủy cũng không sống nổi hai năm, còn không bằng tự do thoải mái”. “Linh tinh, ghép tủy xong khả năng sống sót rất cao, nếu anh mà cứ buông thả như thế, sau này đừng hòng gặp được em!”, Tiểu Ảnh hờn dỗi lên tiếng. “Tiểu Ảnh, em đừng ép anh nữa, coi như để thời gian cuối cùng của anh được trôi qua vui vẻ đi, đợi anh chết rồi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, em cũng tìm được người tốt để cưới!” Diệp Thánh cười cười lắc đầu, thâm tình nói với Tiểu Ảnh. Những lời này đều là Diệp Phàm bảo cậu ta nói, cậu ta rất không tình nguyện, nhưng vì để tìm ra hung thủ, cậu ta không thể không nói. Lời của cậu ta khiến Tiểu Ảnh ngẩn người, trong ánh mắt mang theo tia hoảng hốt. Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt Tiểu Ảnh kiên quyết hẳn lên, lại nói: “Đừng có ăn nói linh tinh, cho dù trói, cũng phải trói anh trai anh đến, tủy xương của anh ta nhất định có thể cứu anh, uống thuốc trước đi!” “Anh không uống!” Diệp Phàm đẩy thuốc ra, Tiểu Ảnh trách móc: “Đừng có làm bừa, anh phải uống…” Tiểu Ảnh mở nắm chai, muốn đổ thuốc vào miệng Diệp Thánh, đúng lúc này có một viên đá bay đến bắn vào chai thủy tinh trong tay cô ta. Tốc độ viên đá bắn rất nhanh, chớp mắt đã sắp đập vào chai thủy tinh, nhưng bàn tay Tiểu Ảnh chuyển động, chai thủy tinh vừa hay dịch chuyển đi một chút, viên đá chỉ sượt qua nắp chai. “Phản ứng nhanh quá…” Diệp Phàm thì thầm. Tiểu Ảnh nhìn xung quanh, ánh mắt sáng quắc nhưng lại không thấy ai. Lại bắt đầu thúc ép Diệp Thánh: “Diệp Thánh, mau uống đi, không có thuốc này thì anh không đợi được anh trai anh đâu…” “Tôi đã đến rồi đây”. Tiếng của Diệp Phàm đột nhiên từ sau vọng đến, Tiểu Ảnh bất ngờ vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Phàm cười nhạt đi đến. Đi đến trước mặt, Diệp Phàm cười cười nói: “Tại sao nhất định phải ghép tủy?” “Anh chính là anh trai của Diệp Thánh?” Diệp Phàm gật đầu: “Đừng giả vờ, trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao nhất quyết muốn ghép tủy?” “Ghép tủy là có thể cứu Diệp Thánh, anh mau hiến tủy đi!”, Tiểu Ảnh nghiêm trọng nói. “Hơ, ghép rồi cũng không cứu được, tại sao phải ghép chứ?”, Diệp Phàm nói. Tiểu Ảnh lập tức tức giận: “Anh là anh trai của anh ấy, anh không ghép thì ai ghép?” “Đó là chuyện của tôi, tôi lại đang tò mò thuốc trong tay cô là thuốc gì?”, Diệp Phàm nói rồi đưa tay định túm lấy chai thuốc trong tay Tiểu Ảnh. Nhưng, anh lại bắt trượt!
Diệp Thánh không nhận thuốc, lắc đầu nói: “Không về, có ghép tủy cũng không sống nổi hai năm, còn không bằng tự do thoải mái”.
“Linh tinh, ghép tủy xong khả năng sống sót rất cao, nếu anh mà cứ buông thả như thế, sau này đừng hòng gặp được em!”, Tiểu Ảnh hờn dỗi lên tiếng.
“Tiểu Ảnh, em đừng ép anh nữa, coi như để thời gian cuối cùng của anh được trôi qua vui vẻ đi, đợi anh chết rồi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, em cũng tìm được người tốt để cưới!”
Diệp Thánh cười cười lắc đầu, thâm tình nói với Tiểu Ảnh.
Những lời này đều là Diệp Phàm bảo cậu ta nói, cậu ta rất không tình nguyện, nhưng vì để tìm ra hung thủ, cậu ta không thể không nói.
Lời của cậu ta khiến Tiểu Ảnh ngẩn người, trong ánh mắt mang theo tia hoảng hốt.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt Tiểu Ảnh kiên quyết hẳn lên, lại nói: “Đừng có ăn nói linh tinh, cho dù trói, cũng phải trói anh trai anh đến, tủy xương của anh ta nhất định có thể cứu anh, uống thuốc trước đi!”
“Anh không uống!”
Diệp Phàm đẩy thuốc ra, Tiểu Ảnh trách móc: “Đừng có làm bừa, anh phải uống…”
Tiểu Ảnh mở nắm chai, muốn đổ thuốc vào miệng Diệp Thánh, đúng lúc này có một viên đá bay đến bắn vào chai thủy tinh trong tay cô ta.
Tốc độ viên đá bắn rất nhanh, chớp mắt đã sắp đập vào chai thủy tinh, nhưng bàn tay Tiểu Ảnh chuyển động, chai thủy tinh vừa hay dịch chuyển đi một chút, viên đá chỉ sượt qua nắp chai.
“Phản ứng nhanh quá…”
Diệp Phàm thì thầm.
Tiểu Ảnh nhìn xung quanh, ánh mắt sáng quắc nhưng lại không thấy ai.
Lại bắt đầu thúc ép Diệp Thánh: “Diệp Thánh, mau uống đi, không có thuốc này thì anh không đợi được anh trai anh đâu…”
“Tôi đã đến rồi đây”.
Tiếng của Diệp Phàm đột nhiên từ sau vọng đến, Tiểu Ảnh bất ngờ vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Phàm cười nhạt đi đến.
Đi đến trước mặt, Diệp Phàm cười cười nói: “Tại sao nhất định phải ghép tủy?”
“Anh chính là anh trai của Diệp Thánh?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đừng giả vờ, trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao nhất quyết muốn ghép tủy?”
“Ghép tủy là có thể cứu Diệp Thánh, anh mau hiến tủy đi!”, Tiểu Ảnh nghiêm trọng nói.
“Hơ, ghép rồi cũng không cứu được, tại sao phải ghép chứ?”, Diệp Phàm nói.
Tiểu Ảnh lập tức tức giận: “Anh là anh trai của anh ấy, anh không ghép thì ai ghép?”
“Đó là chuyện của tôi, tôi lại đang tò mò thuốc trong tay cô là thuốc gì?”, Diệp Phàm nói rồi đưa tay định túm lấy chai thuốc trong tay Tiểu Ảnh.
Nhưng, anh lại bắt trượt!
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Thánh không nhận thuốc, lắc đầu nói: “Không về, có ghép tủy cũng không sống nổi hai năm, còn không bằng tự do thoải mái”. “Linh tinh, ghép tủy xong khả năng sống sót rất cao, nếu anh mà cứ buông thả như thế, sau này đừng hòng gặp được em!”, Tiểu Ảnh hờn dỗi lên tiếng. “Tiểu Ảnh, em đừng ép anh nữa, coi như để thời gian cuối cùng của anh được trôi qua vui vẻ đi, đợi anh chết rồi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, em cũng tìm được người tốt để cưới!” Diệp Thánh cười cười lắc đầu, thâm tình nói với Tiểu Ảnh. Những lời này đều là Diệp Phàm bảo cậu ta nói, cậu ta rất không tình nguyện, nhưng vì để tìm ra hung thủ, cậu ta không thể không nói. Lời của cậu ta khiến Tiểu Ảnh ngẩn người, trong ánh mắt mang theo tia hoảng hốt. Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt Tiểu Ảnh kiên quyết hẳn lên, lại nói: “Đừng có ăn nói linh tinh, cho dù trói, cũng phải trói anh trai anh đến, tủy xương của anh ta nhất định có thể cứu anh, uống thuốc trước đi!” “Anh không uống!” Diệp Phàm đẩy thuốc ra, Tiểu Ảnh trách móc: “Đừng có làm bừa, anh phải uống…” Tiểu Ảnh mở nắm chai, muốn đổ thuốc vào miệng Diệp Thánh, đúng lúc này có một viên đá bay đến bắn vào chai thủy tinh trong tay cô ta. Tốc độ viên đá bắn rất nhanh, chớp mắt đã sắp đập vào chai thủy tinh, nhưng bàn tay Tiểu Ảnh chuyển động, chai thủy tinh vừa hay dịch chuyển đi một chút, viên đá chỉ sượt qua nắp chai. “Phản ứng nhanh quá…” Diệp Phàm thì thầm. Tiểu Ảnh nhìn xung quanh, ánh mắt sáng quắc nhưng lại không thấy ai. Lại bắt đầu thúc ép Diệp Thánh: “Diệp Thánh, mau uống đi, không có thuốc này thì anh không đợi được anh trai anh đâu…” “Tôi đã đến rồi đây”. Tiếng của Diệp Phàm đột nhiên từ sau vọng đến, Tiểu Ảnh bất ngờ vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Phàm cười nhạt đi đến. Đi đến trước mặt, Diệp Phàm cười cười nói: “Tại sao nhất định phải ghép tủy?” “Anh chính là anh trai của Diệp Thánh?” Diệp Phàm gật đầu: “Đừng giả vờ, trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao nhất quyết muốn ghép tủy?” “Ghép tủy là có thể cứu Diệp Thánh, anh mau hiến tủy đi!”, Tiểu Ảnh nghiêm trọng nói. “Hơ, ghép rồi cũng không cứu được, tại sao phải ghép chứ?”, Diệp Phàm nói. Tiểu Ảnh lập tức tức giận: “Anh là anh trai của anh ấy, anh không ghép thì ai ghép?” “Đó là chuyện của tôi, tôi lại đang tò mò thuốc trong tay cô là thuốc gì?”, Diệp Phàm nói rồi đưa tay định túm lấy chai thuốc trong tay Tiểu Ảnh. Nhưng, anh lại bắt trượt!