"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 677
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, hoặc là anh cũng đã nhận ra, Diệp Vi Vi giải thích: “Anh họ, em và chị Tô cùng học ở khoa thiết kế kiến trúc của trường Đại Học Thủ Đô, hơn nữa chị ấy còn là bậc thầy kiến trúc”. “Năm ngoái đã giành được Giải Kiến trúc Pritzker, mà giải này còn được mệnh danh là giải ‘Nô-ben’ của giới kiến trúc, nói ra thì chị Tô còn là đàn chị khoá trên của em, bọn em đều gọi chị ấy là nữ thần Linh Lung”. Nghe xong Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, không ngờ Tô Linh Lung lại có thành tích đáng nể tới như vậy. Anh không hiểu lắm về Giải Kiến trúc Pritzker, nhưng đương nhiên là cũng biết chút ít về giải Nô-ben. Điều này cũng không thể trách anh được, vì từ nhỏ tới lớn, Diệp Phàm không được một ngày đi học đàng hoàng ở trường. Tô Linh Lung cười tươi như hoa nở rộ vào mùa hạ: “Mấy chuyện này qua lâu rồi, chúng ta vào trong trước đã, bàn cũng được đặt rồi”. “Em không ăn đâu ạ, chúc anh chị ăn ngon miệng!”, Diệp Vi Vi vội vàng nói. Bữa cơm này là Tô Linh Lung mời Diệp Phàm tới ăn, bây giờ Diệp Vi Vi tới cùng ăn trực không được hay cho lắm, tuy rằng cô ta cũng rất muốn ở lại để trò chuyện mấy câu với Tô Linh Lung. “Thôi vào ăn đi, em đi rồi, anh họ em chắc chắc sẽ giận chị luôn đấy”, Tô Linh Lung cười, rồi kéo tay Diệp Vi Vi vào trong. Diệp Phàm chỉ biết cười chừ, người phụ nữ này quá “man”, luôn không cho phép người khác từ chối lời của mình đã nói ra. Nhà hàng này được bày trí theo phong cách cổ điển trang nhã, có chút cảm giác giống phong cảnh miền sông nước của các vùng phía nam, phải công nhận một điều Tô Linh Lung rất biết chọn chỗ. Bọn họ ngồi xuống không bao lâu, các món ăn lần lượt được bưng lên, Tô Linh Lung nâng ly rượu vang, cười nói: “Anh Diệp, tôi và Viên Viên kính anh một ly, cảm ơn anh đã giúp đỡ!” Diệp Phàm chạm nhẹ ly rượu, cũng cười nói: “Cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, gọi trang trọng quá nghe không quen!” “Anh Diệp thật biết đùa!”, Tô Linh Lung vừa cười vừa nói. Mỗi lần cô ta cười đều rất đẹp, nụ cười tươi rạng rỡ đầy sức sống. Ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận, nếu so với Hàn Tuyết, thì cô ta cũng có phần nhỉnh hơn hẳn. Nhà hàng này không có phòng riêng, nên những người đàn ông khác ngồi trong quán đều quay ra ngưỡng mộ và ghen tị với Diệp Phàm, vì anh được ngồi cùng với hẳn ba người đẹp. “Tách tách...” Tại vị trí đối diện với bàn của bọn họ, đột nhiên có ánh sáng nháy lên, ngay sau đó liền vọng tới những lời bàn tán đắc ý. Diệp Phàm cau chặt mày, phát hiện ra đây là ánh đèn flash, không ngờ lại có người chụp lén. Ba cô gái ngồi cùng Diệp Phàm cũng nhăn mặt, Diệp Vi Vi bất mãn nói: “Người gì thế không biết, sao lại dám chụp trộm cơ chứ?” Diệp Vi Vi tính trẻ con, cô ta liền đứng lên đi thẳng tới bàn bên cạnh, có bốn người ngồi ở đó. Một người trong số bọn họ còn chưa đặt máy ảnh xuống, đã thấy Diệp Vi Vi đi tới. Hắn ta không những không hoảng, mà còn cười thích thú, vì cừu con lại tự chui đầu vào rọ. Đỡ mất công nghĩ cách kiếm cớ qua bên đó bắt chuyện. Diệp Vi Vi một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt người con trai kia: “Này, còn chưa được sự đồng ý đã chụp lén người khác, như thế không hay ho gì đâu, tôi yêu cầu anh xoá ngay ảnh đi!”
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, hoặc là anh cũng đã nhận ra, Diệp Vi Vi giải thích: “Anh họ, em và chị Tô cùng học ở khoa thiết kế kiến trúc của trường Đại Học Thủ Đô, hơn nữa chị ấy còn là bậc thầy kiến trúc”.
“Năm ngoái đã giành được Giải Kiến trúc Pritzker, mà giải này còn được mệnh danh là giải ‘Nô-ben’ của giới kiến trúc, nói ra thì chị Tô còn là đàn chị khoá trên của em, bọn em đều gọi chị ấy là nữ thần Linh Lung”.
Nghe xong Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, không ngờ Tô Linh Lung lại có thành tích đáng nể tới như vậy.
Anh không hiểu lắm về Giải Kiến trúc Pritzker, nhưng đương nhiên là cũng biết chút ít về giải Nô-ben. Điều này cũng không thể trách anh được, vì từ nhỏ tới lớn, Diệp Phàm không được một ngày đi học đàng hoàng ở trường.
Tô Linh Lung cười tươi như hoa nở rộ vào mùa hạ: “Mấy chuyện này qua lâu rồi, chúng ta vào trong trước đã, bàn cũng được đặt rồi”.
“Em không ăn đâu ạ, chúc anh chị ăn ngon miệng!”, Diệp Vi Vi vội vàng nói. Bữa cơm này là Tô Linh Lung mời Diệp Phàm tới ăn, bây giờ Diệp Vi Vi tới cùng ăn trực không được hay cho lắm, tuy rằng cô ta cũng rất muốn ở lại để trò chuyện mấy câu với Tô Linh Lung.
“Thôi vào ăn đi, em đi rồi, anh họ em chắc chắc sẽ giận chị luôn đấy”, Tô Linh Lung cười, rồi kéo tay Diệp Vi Vi vào trong.
Diệp Phàm chỉ biết cười chừ, người phụ nữ này quá “man”, luôn không cho phép người khác từ chối lời của mình đã nói ra.
Nhà hàng này được bày trí theo phong cách cổ điển trang nhã, có chút cảm giác giống phong cảnh miền sông nước của các vùng phía nam, phải công nhận một điều Tô Linh Lung rất biết chọn chỗ.
Bọn họ ngồi xuống không bao lâu, các món ăn lần lượt được bưng lên, Tô Linh Lung nâng ly rượu vang, cười nói: “Anh Diệp, tôi và Viên Viên kính anh một ly, cảm ơn anh đã giúp đỡ!”
Diệp Phàm chạm nhẹ ly rượu, cũng cười nói: “Cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, gọi trang trọng quá nghe không quen!”
“Anh Diệp thật biết đùa!”, Tô Linh Lung vừa cười vừa nói. Mỗi lần cô ta cười đều rất đẹp, nụ cười tươi rạng rỡ đầy sức sống.
Ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận, nếu so với Hàn Tuyết, thì cô ta cũng có phần nhỉnh hơn hẳn.
Nhà hàng này không có phòng riêng, nên những người đàn ông khác ngồi trong quán đều quay ra ngưỡng mộ và ghen tị với Diệp Phàm, vì anh được ngồi cùng với hẳn ba người đẹp.
“Tách tách...”
Tại vị trí đối diện với bàn của bọn họ, đột nhiên có ánh sáng nháy lên, ngay sau đó liền vọng tới những lời bàn tán đắc ý.
Diệp Phàm cau chặt mày, phát hiện ra đây là ánh đèn flash, không ngờ lại có người chụp lén.
Ba cô gái ngồi cùng Diệp Phàm cũng nhăn mặt, Diệp Vi Vi bất mãn nói: “Người gì thế không biết, sao lại dám chụp trộm cơ chứ?”
Diệp Vi Vi tính trẻ con, cô ta liền đứng lên đi thẳng tới bàn bên cạnh, có bốn người ngồi ở đó.
Một người trong số bọn họ còn chưa đặt máy ảnh xuống, đã thấy Diệp Vi Vi đi tới.
Hắn ta không những không hoảng, mà còn cười thích thú, vì cừu con lại tự chui đầu vào rọ.
Đỡ mất công nghĩ cách kiếm cớ qua bên đó bắt chuyện.
Diệp Vi Vi một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt người con trai kia: “Này, còn chưa được sự đồng ý đã chụp lén người khác, như thế không hay ho gì đâu, tôi yêu cầu anh xoá ngay ảnh đi!”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, hoặc là anh cũng đã nhận ra, Diệp Vi Vi giải thích: “Anh họ, em và chị Tô cùng học ở khoa thiết kế kiến trúc của trường Đại Học Thủ Đô, hơn nữa chị ấy còn là bậc thầy kiến trúc”. “Năm ngoái đã giành được Giải Kiến trúc Pritzker, mà giải này còn được mệnh danh là giải ‘Nô-ben’ của giới kiến trúc, nói ra thì chị Tô còn là đàn chị khoá trên của em, bọn em đều gọi chị ấy là nữ thần Linh Lung”. Nghe xong Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, không ngờ Tô Linh Lung lại có thành tích đáng nể tới như vậy. Anh không hiểu lắm về Giải Kiến trúc Pritzker, nhưng đương nhiên là cũng biết chút ít về giải Nô-ben. Điều này cũng không thể trách anh được, vì từ nhỏ tới lớn, Diệp Phàm không được một ngày đi học đàng hoàng ở trường. Tô Linh Lung cười tươi như hoa nở rộ vào mùa hạ: “Mấy chuyện này qua lâu rồi, chúng ta vào trong trước đã, bàn cũng được đặt rồi”. “Em không ăn đâu ạ, chúc anh chị ăn ngon miệng!”, Diệp Vi Vi vội vàng nói. Bữa cơm này là Tô Linh Lung mời Diệp Phàm tới ăn, bây giờ Diệp Vi Vi tới cùng ăn trực không được hay cho lắm, tuy rằng cô ta cũng rất muốn ở lại để trò chuyện mấy câu với Tô Linh Lung. “Thôi vào ăn đi, em đi rồi, anh họ em chắc chắc sẽ giận chị luôn đấy”, Tô Linh Lung cười, rồi kéo tay Diệp Vi Vi vào trong. Diệp Phàm chỉ biết cười chừ, người phụ nữ này quá “man”, luôn không cho phép người khác từ chối lời của mình đã nói ra. Nhà hàng này được bày trí theo phong cách cổ điển trang nhã, có chút cảm giác giống phong cảnh miền sông nước của các vùng phía nam, phải công nhận một điều Tô Linh Lung rất biết chọn chỗ. Bọn họ ngồi xuống không bao lâu, các món ăn lần lượt được bưng lên, Tô Linh Lung nâng ly rượu vang, cười nói: “Anh Diệp, tôi và Viên Viên kính anh một ly, cảm ơn anh đã giúp đỡ!” Diệp Phàm chạm nhẹ ly rượu, cũng cười nói: “Cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, gọi trang trọng quá nghe không quen!” “Anh Diệp thật biết đùa!”, Tô Linh Lung vừa cười vừa nói. Mỗi lần cô ta cười đều rất đẹp, nụ cười tươi rạng rỡ đầy sức sống. Ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận, nếu so với Hàn Tuyết, thì cô ta cũng có phần nhỉnh hơn hẳn. Nhà hàng này không có phòng riêng, nên những người đàn ông khác ngồi trong quán đều quay ra ngưỡng mộ và ghen tị với Diệp Phàm, vì anh được ngồi cùng với hẳn ba người đẹp. “Tách tách...” Tại vị trí đối diện với bàn của bọn họ, đột nhiên có ánh sáng nháy lên, ngay sau đó liền vọng tới những lời bàn tán đắc ý. Diệp Phàm cau chặt mày, phát hiện ra đây là ánh đèn flash, không ngờ lại có người chụp lén. Ba cô gái ngồi cùng Diệp Phàm cũng nhăn mặt, Diệp Vi Vi bất mãn nói: “Người gì thế không biết, sao lại dám chụp trộm cơ chứ?” Diệp Vi Vi tính trẻ con, cô ta liền đứng lên đi thẳng tới bàn bên cạnh, có bốn người ngồi ở đó. Một người trong số bọn họ còn chưa đặt máy ảnh xuống, đã thấy Diệp Vi Vi đi tới. Hắn ta không những không hoảng, mà còn cười thích thú, vì cừu con lại tự chui đầu vào rọ. Đỡ mất công nghĩ cách kiếm cớ qua bên đó bắt chuyện. Diệp Vi Vi một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt người con trai kia: “Này, còn chưa được sự đồng ý đã chụp lén người khác, như thế không hay ho gì đâu, tôi yêu cầu anh xoá ngay ảnh đi!”