Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 679

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uông Tuấn Thần kêu la thảm thiết, không ngờ chính cái ghế gỗ đó đã đánh gãy tay hắn ta.  Diệp Phàm lúc này mới đứng lên, mặt lạnh như tiền bước tới.  “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả? Đánh tao, mày chết chắc rồi...”, một tay bị gãy khiến Uông Tuấn Thần tức đến run người.  “Tao không có hứng thú muốn biết mày là ai, nhưng nếu đã động tay động chân thì đều đáng đánh cả!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.  Nhìn chiếc máy ảnh nằm lăn lóc trên mặt sàn, anh giẫm một cái, khiến chiếc máy ảnh vỡ vụn.  Một tấm thẻ nhớ rơi ra, anh cúi xuống nhặt nó lên.  Thấy vậy, Uông Tuấn Thần mặt biến sắc, những thứ trong đó không thể để lộ ra bên ngoài.  “Bỏ nó xuống!”  Uông Tuấn Thần tức giận rống lên, tay trái vớ lấy chiếc đ ĩa trên bàn ném thẳng vào đầu Diệp Phàm.  Doạ mọi người trong nhà hàng phải hét toáng lên, Diệp Phàm liếc mắt một cái, rồi lập tức né qua một bên.  Ngay sau đó liền đấm Uông Tuấn Thần một cú. Uông Tuấn Thần kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy bụng dưới và nằm vật ra chiếc ghế phía sau.  Quá đau nên khiến toàn thân hắn ta run lên từng hồi.  “Sao phải căng thẳng thế? Xem ra mấy thứ trong tấm thẻ nhớ này của mày, ha ha...”, Diệp Phàm lạnh lùng cười.  Uông Tuấn Thần có chút lo lắng thái quá, vì mấy ông chủ trong giới giải trí thường chẳng có mấy người tốt đẹp gì.  “Thằng khốn, mày không trả cho tao thì mày chết chắc rồi...”, Uông Tuần Thần thống khổ thét lên, bởi những thứ trong tấm thẻ nhớ đó không được để lộ ra bên ngoài.  “Hắc Tử, đánh chết nó cho tao...”  Uông Tuấn Thần hô lên một tiếng.  “Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho tôi...”  Quản lý nhà hàng nhanh chóng chạy ra, ai ngờ trong lúc anh ta đang kiểm tra nhà bếp thì lại xảy ra chuyện ẩu đả ở bên trong nhà hàng.  Những khách hàng tới nhà hàng Tây Hồ này đa phần đều là người có tiền, đều là những người thích thể diện, đừng nói là đánh nhau, chửi nhau cũng đã là quá đáng lắm rồi.  “Tôi là Cao Lực quản lý của nhà hàng, hai vị có mẫu thuẫn gì, thì có thể ra ngoài giải quyết, chứ đừng có gây chuyện trong nhà hàng chúng tôi!”  “Gây chuyện?”  Quản lý nhà hàng vừa dứt lời, Uông Tuấn Thần liền hét lên: “Mẹ mày chứ mù hả, bố mày bị đánh, mày nói ai gây chuyện hả?”  “Hắc Tử, đánh nó cho tao!”, Uông Tuấn Thần lại hét lên một tiếng, người đàn ông đứng bên cạnh hắn ta lập tức đấm thẳng vào mũi người quản lý.  Người quản lý bị đấm chảy máu mũi, đau quá hét lên một tiếng.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uông Tuấn Thần kêu la thảm thiết, không ngờ chính cái ghế gỗ đó đã đánh gãy tay hắn ta.  

Diệp Phàm lúc này mới đứng lên, mặt lạnh như tiền bước tới.  

“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả? Đánh tao, mày chết chắc rồi...”, một tay bị gãy khiến Uông Tuấn Thần tức đến run người.  

“Tao không có hứng thú muốn biết mày là ai, nhưng nếu đã động tay động chân thì đều đáng đánh cả!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.  

Nhìn chiếc máy ảnh nằm lăn lóc trên mặt sàn, anh giẫm một cái, khiến chiếc máy ảnh vỡ vụn.  

Một tấm thẻ nhớ rơi ra, anh cúi xuống nhặt nó lên.  

Thấy vậy, Uông Tuấn Thần mặt biến sắc, những thứ trong đó không thể để lộ ra bên ngoài.  

“Bỏ nó xuống!”  

Uông Tuấn Thần tức giận rống lên, tay trái vớ lấy chiếc đ ĩa trên bàn ném thẳng vào đầu Diệp Phàm.  

Doạ mọi người trong nhà hàng phải hét toáng lên, Diệp Phàm liếc mắt một cái, rồi lập tức né qua một bên.  

Ngay sau đó liền đấm Uông Tuấn Thần một cú. Uông Tuấn Thần kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy bụng dưới và nằm vật ra chiếc ghế phía sau.  

Quá đau nên khiến toàn thân hắn ta run lên từng hồi.  

“Sao phải căng thẳng thế? Xem ra mấy thứ trong tấm thẻ nhớ này của mày, ha ha...”, Diệp Phàm lạnh lùng cười.  

Uông Tuấn Thần có chút lo lắng thái quá, vì mấy ông chủ trong giới giải trí thường chẳng có mấy người tốt đẹp gì.  

“Thằng khốn, mày không trả cho tao thì mày chết chắc rồi...”, Uông Tuần Thần thống khổ thét lên, bởi những thứ trong tấm thẻ nhớ đó không được để lộ ra bên ngoài.  

“Hắc Tử, đánh chết nó cho tao...”  

Uông Tuấn Thần hô lên một tiếng.  

“Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho tôi...”  

Quản lý nhà hàng nhanh chóng chạy ra, ai ngờ trong lúc anh ta đang kiểm tra nhà bếp thì lại xảy ra chuyện ẩu đả ở bên trong nhà hàng.  

Những khách hàng tới nhà hàng Tây Hồ này đa phần đều là người có tiền, đều là những người thích thể diện, đừng nói là đánh nhau, chửi nhau cũng đã là quá đáng lắm rồi.  

“Tôi là Cao Lực quản lý của nhà hàng, hai vị có mẫu thuẫn gì, thì có thể ra ngoài giải quyết, chứ đừng có gây chuyện trong nhà hàng chúng tôi!”  

“Gây chuyện?”  

Quản lý nhà hàng vừa dứt lời, Uông Tuấn Thần liền hét lên: “Mẹ mày chứ mù hả, bố mày bị đánh, mày nói ai gây chuyện hả?”  

“Hắc Tử, đánh nó cho tao!”, Uông Tuấn Thần lại hét lên một tiếng, người đàn ông đứng bên cạnh hắn ta lập tức đấm thẳng vào mũi người quản lý.  

Người quản lý bị đấm chảy máu mũi, đau quá hét lên một tiếng.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uông Tuấn Thần kêu la thảm thiết, không ngờ chính cái ghế gỗ đó đã đánh gãy tay hắn ta.  Diệp Phàm lúc này mới đứng lên, mặt lạnh như tiền bước tới.  “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả? Đánh tao, mày chết chắc rồi...”, một tay bị gãy khiến Uông Tuấn Thần tức đến run người.  “Tao không có hứng thú muốn biết mày là ai, nhưng nếu đã động tay động chân thì đều đáng đánh cả!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.  Nhìn chiếc máy ảnh nằm lăn lóc trên mặt sàn, anh giẫm một cái, khiến chiếc máy ảnh vỡ vụn.  Một tấm thẻ nhớ rơi ra, anh cúi xuống nhặt nó lên.  Thấy vậy, Uông Tuấn Thần mặt biến sắc, những thứ trong đó không thể để lộ ra bên ngoài.  “Bỏ nó xuống!”  Uông Tuấn Thần tức giận rống lên, tay trái vớ lấy chiếc đ ĩa trên bàn ném thẳng vào đầu Diệp Phàm.  Doạ mọi người trong nhà hàng phải hét toáng lên, Diệp Phàm liếc mắt một cái, rồi lập tức né qua một bên.  Ngay sau đó liền đấm Uông Tuấn Thần một cú. Uông Tuấn Thần kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy bụng dưới và nằm vật ra chiếc ghế phía sau.  Quá đau nên khiến toàn thân hắn ta run lên từng hồi.  “Sao phải căng thẳng thế? Xem ra mấy thứ trong tấm thẻ nhớ này của mày, ha ha...”, Diệp Phàm lạnh lùng cười.  Uông Tuấn Thần có chút lo lắng thái quá, vì mấy ông chủ trong giới giải trí thường chẳng có mấy người tốt đẹp gì.  “Thằng khốn, mày không trả cho tao thì mày chết chắc rồi...”, Uông Tuần Thần thống khổ thét lên, bởi những thứ trong tấm thẻ nhớ đó không được để lộ ra bên ngoài.  “Hắc Tử, đánh chết nó cho tao...”  Uông Tuấn Thần hô lên một tiếng.  “Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho tôi...”  Quản lý nhà hàng nhanh chóng chạy ra, ai ngờ trong lúc anh ta đang kiểm tra nhà bếp thì lại xảy ra chuyện ẩu đả ở bên trong nhà hàng.  Những khách hàng tới nhà hàng Tây Hồ này đa phần đều là người có tiền, đều là những người thích thể diện, đừng nói là đánh nhau, chửi nhau cũng đã là quá đáng lắm rồi.  “Tôi là Cao Lực quản lý của nhà hàng, hai vị có mẫu thuẫn gì, thì có thể ra ngoài giải quyết, chứ đừng có gây chuyện trong nhà hàng chúng tôi!”  “Gây chuyện?”  Quản lý nhà hàng vừa dứt lời, Uông Tuấn Thần liền hét lên: “Mẹ mày chứ mù hả, bố mày bị đánh, mày nói ai gây chuyện hả?”  “Hắc Tử, đánh nó cho tao!”, Uông Tuấn Thần lại hét lên một tiếng, người đàn ông đứng bên cạnh hắn ta lập tức đấm thẳng vào mũi người quản lý.  Người quản lý bị đấm chảy máu mũi, đau quá hét lên một tiếng.  

Chương 679