Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 19: Chương 19

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Tề Mẫn Mẫn…” Tề Bằng Trình xấu hổ nhìn con gái, muốn nói lại thôi.“Cuối cùng là có phải thật không?” Tề Mẫn Mẫn có chút bệnh tâm thần.Đây là người ba mà cô yêu thương đến tận xương tủy.Mẹ kế nói mấy câu khiến cho ông sinh lòng thương tiếc, nhưng không hề có lấy một câu an ủi cô.Đây là ba mà cô yêu quý sao!“Tề Mẫn Mẫn, ba không thể… mất công ty!”“Cho nên ba liền coi con như quân cờ?” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu cười to: “Ba, ba đúng là làm cho con thất vọng!”“Ba cô cho cô được gả chỗ tốt như thế, cô còn thất vọng cái gì?” Dương Nguyệt Quyên ở trong lòng Tề Bằng Trình ngẩng đầu, oán hận nhìn Tề Mẫn Mẫn.Gả chỗ tốt?Tề Mẫn Mẫn bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức điên người, tiến lên không chút do dự giơ tay, hung hăng tát lên mặt Dương Nguyệt Quyên.Dương Nguyệt Quyên đau đến nỗi thét chói tai: “Tề Mẫn Mẫn, nha đầu bất hiếu này! Làm phản rồi! Tôi là mẹ cô!”“Mẹ kế của Bạch tuyết công chúa cũng không độc ác bằng bà!” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lại muốn tát thêm.Sau khi làm thương tổn cô nhiều như thế, Dương Nguyệt Quyên vẫn không biết xấu hổ tự cho mình là mẹ cô, da mặt của người phụ nữ này tới cùng là được làm bằng gì? Sao lại không biết hổ thẹn như vậy?“Nha đầu láo toét! Con nói chuyện với mẹ con như thế à?” Tề Bằng Trình tức giận, bắt đầu nói chuyện thay vợ mình, hoàn toàn không thấy được sự thương tâm của con gái mình.“Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bà ta là mẹ, bởi vì, ngay cả ông cũng không xứng làm ba tôi!” Tề Mẫn Mẫn thất vọng vô cùng về ba mình.Trước đây, cô vẫn chờ đợi toàn bộ mọi chuyện đều là mưu kế của Dương Nguyệt Quyên, bà ta muốn hủy đi cô, lại ly gián tình cảm của cha con họ, không nghĩ tới sự thật lại đả kích cô như vậy.Tề Bằng Trình nâng tay phải lên run rẩy, dùng lực tát lên mặt Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn ba, không lùi bước.Chỉ cần một phát tát này của ba đánh xuống, cô thề không bao giờ gọi ông là ba nữa, về sau không còn tình cha con.Ngay tại lúc cô cho rằng một cái tát kia sẽ đập vào mắt mình, Hoắc Trì Viễn vẫn đứng ở bên cạnh xem diễn trò liền vươn tay, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay của Tề Bằng Trình.“Ông Tề, tuy con gái của ông chỉ là bạn giường của tôi, nhưng tạm thời những gì thuộc về tôi, tất nhiên cũng không đến lượt ông phải dạy dỗ!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.“Cậu!” Tề Bằng Trình không nói được hết, tức đến mức đỏ bừng mặt.“Ông Tề kiêu ngạo sao?” Hoắc Trì Viễn trào phúng nói.Tề Bằng Trình trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, kiêu căng hỏi lại: “Cậu tới là để thị uy?”Hoắc Trì Viễn ngoéo… môi một cái: “Có tiền mới có thể tùy hứng.Ông Tề, tôi chính là học từ ông!” Hoắc Trì Viễn dùng lực, dường như muốn vặn gãy tay Tề Bằng Trình.“Xem như cậu lợi hại!” Tuy Tề Bằng Trình không cam lòng, lại cắn răng cố chịu đựng.“Tôi còn chưa học được tinh túy của ông.Hổ thẹn rồi!” Hoắc Trì Viễn vô tình buông cánh tay của Tề Bằng Trình ra, lạnh lùng cười.“Nợ cậu cái gì tôi cũng đã trả lại rồi.Cậu còn muốn như thế nào nữa? Muốn bức tôi đến đường cùng?” Tề Bằng Trình vừa xoa cổ tay sắp tàn phế của mình, vừa hỏi lại.Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, lãnh đạm hỏi lại: “Ông hủy đi một cực phẩm của tôi, sau đó lại cứng rắn đưa lại tôi một thứ phẩm, cái này gọi là trả lại sao?”

“Tề Mẫn Mẫn…” Tề Bằng Trình xấu hổ nhìn con gái, muốn nói lại thôi.

“Cuối cùng là có phải thật không?” Tề Mẫn Mẫn có chút bệnh tâm thần.

Đây là người ba mà cô yêu thương đến tận xương tủy.

Mẹ kế nói mấy câu khiến cho ông sinh lòng thương tiếc, nhưng không hề có lấy một câu an ủi cô.

Đây là ba mà cô yêu quý sao!

“Tề Mẫn Mẫn, ba không thể… mất công ty!”

“Cho nên ba liền coi con như quân cờ?” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu cười to: “Ba, ba đúng là làm cho con thất vọng!”

“Ba cô cho cô được gả chỗ tốt như thế, cô còn thất vọng cái gì?” Dương Nguyệt Quyên ở trong lòng Tề Bằng Trình ngẩng đầu, oán hận nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Gả chỗ tốt?

Tề Mẫn Mẫn bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức điên người, tiến lên không chút do dự giơ tay, hung hăng tát lên mặt Dương Nguyệt Quyên.

Dương Nguyệt Quyên đau đến nỗi thét chói tai: “Tề Mẫn Mẫn, nha đầu bất hiếu này! Làm phản rồi! Tôi là mẹ cô!”

“Mẹ kế của Bạch tuyết công chúa cũng không độc ác bằng bà!” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lại muốn tát thêm.

Sau khi làm thương tổn cô nhiều như thế, Dương Nguyệt Quyên vẫn không biết xấu hổ tự cho mình là mẹ cô, da mặt của người phụ nữ này tới cùng là được làm bằng gì? Sao lại không biết hổ thẹn như vậy?

“Nha đầu láo toét! Con nói chuyện với mẹ con như thế à?” Tề Bằng Trình tức giận, bắt đầu nói chuyện thay vợ mình, hoàn toàn không thấy được sự thương tâm của con gái mình.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bà ta là mẹ, bởi vì, ngay cả ông cũng không xứng làm ba tôi!” Tề Mẫn Mẫn thất vọng vô cùng về ba mình.

Trước đây, cô vẫn chờ đợi toàn bộ mọi chuyện đều là mưu kế của Dương Nguyệt Quyên, bà ta muốn hủy đi cô, lại ly gián tình cảm của cha con họ, không nghĩ tới sự thật lại đả kích cô như vậy.

Tề Bằng Trình nâng tay phải lên run rẩy, dùng lực tát lên mặt Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn ba, không lùi bước.

Chỉ cần một phát tát này của ba đánh xuống, cô thề không bao giờ gọi ông là ba nữa, về sau không còn tình cha con.

Ngay tại lúc cô cho rằng một cái tát kia sẽ đập vào mắt mình, Hoắc Trì Viễn vẫn đứng ở bên cạnh xem diễn trò liền vươn tay, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay của Tề Bằng Trình.

“Ông Tề, tuy con gái của ông chỉ là bạn giường của tôi, nhưng tạm thời những gì thuộc về tôi, tất nhiên cũng không đến lượt ông phải dạy dỗ!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

“Cậu!” Tề Bằng Trình không nói được hết, tức đến mức đỏ bừng mặt.

“Ông Tề kiêu ngạo sao?” Hoắc Trì Viễn trào phúng nói.

Tề Bằng Trình trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, kiêu căng hỏi lại: “Cậu tới là để thị uy?”

Hoắc Trì Viễn ngoéo… môi một cái: “Có tiền mới có thể tùy hứng.

Ông Tề, tôi chính là học từ ông!” Hoắc Trì Viễn dùng lực, dường như muốn vặn gãy tay Tề Bằng Trình.

“Xem như cậu lợi hại!” Tuy Tề Bằng Trình không cam lòng, lại cắn răng cố chịu đựng.

“Tôi còn chưa học được tinh túy của ông.

Hổ thẹn rồi!” Hoắc Trì Viễn vô tình buông cánh tay của Tề Bằng Trình ra, lạnh lùng cười.

“Nợ cậu cái gì tôi cũng đã trả lại rồi.

Cậu còn muốn như thế nào nữa? Muốn bức tôi đến đường cùng?” Tề Bằng Trình vừa xoa cổ tay sắp tàn phế của mình, vừa hỏi lại.

Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, lãnh đạm hỏi lại: “Ông hủy đi một cực phẩm của tôi, sau đó lại cứng rắn đưa lại tôi một thứ phẩm, cái này gọi là trả lại sao?”

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Tề Mẫn Mẫn…” Tề Bằng Trình xấu hổ nhìn con gái, muốn nói lại thôi.“Cuối cùng là có phải thật không?” Tề Mẫn Mẫn có chút bệnh tâm thần.Đây là người ba mà cô yêu thương đến tận xương tủy.Mẹ kế nói mấy câu khiến cho ông sinh lòng thương tiếc, nhưng không hề có lấy một câu an ủi cô.Đây là ba mà cô yêu quý sao!“Tề Mẫn Mẫn, ba không thể… mất công ty!”“Cho nên ba liền coi con như quân cờ?” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu cười to: “Ba, ba đúng là làm cho con thất vọng!”“Ba cô cho cô được gả chỗ tốt như thế, cô còn thất vọng cái gì?” Dương Nguyệt Quyên ở trong lòng Tề Bằng Trình ngẩng đầu, oán hận nhìn Tề Mẫn Mẫn.Gả chỗ tốt?Tề Mẫn Mẫn bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức điên người, tiến lên không chút do dự giơ tay, hung hăng tát lên mặt Dương Nguyệt Quyên.Dương Nguyệt Quyên đau đến nỗi thét chói tai: “Tề Mẫn Mẫn, nha đầu bất hiếu này! Làm phản rồi! Tôi là mẹ cô!”“Mẹ kế của Bạch tuyết công chúa cũng không độc ác bằng bà!” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lại muốn tát thêm.Sau khi làm thương tổn cô nhiều như thế, Dương Nguyệt Quyên vẫn không biết xấu hổ tự cho mình là mẹ cô, da mặt của người phụ nữ này tới cùng là được làm bằng gì? Sao lại không biết hổ thẹn như vậy?“Nha đầu láo toét! Con nói chuyện với mẹ con như thế à?” Tề Bằng Trình tức giận, bắt đầu nói chuyện thay vợ mình, hoàn toàn không thấy được sự thương tâm của con gái mình.“Tôi vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bà ta là mẹ, bởi vì, ngay cả ông cũng không xứng làm ba tôi!” Tề Mẫn Mẫn thất vọng vô cùng về ba mình.Trước đây, cô vẫn chờ đợi toàn bộ mọi chuyện đều là mưu kế của Dương Nguyệt Quyên, bà ta muốn hủy đi cô, lại ly gián tình cảm của cha con họ, không nghĩ tới sự thật lại đả kích cô như vậy.Tề Bằng Trình nâng tay phải lên run rẩy, dùng lực tát lên mặt Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn ba, không lùi bước.Chỉ cần một phát tát này của ba đánh xuống, cô thề không bao giờ gọi ông là ba nữa, về sau không còn tình cha con.Ngay tại lúc cô cho rằng một cái tát kia sẽ đập vào mắt mình, Hoắc Trì Viễn vẫn đứng ở bên cạnh xem diễn trò liền vươn tay, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay của Tề Bằng Trình.“Ông Tề, tuy con gái của ông chỉ là bạn giường của tôi, nhưng tạm thời những gì thuộc về tôi, tất nhiên cũng không đến lượt ông phải dạy dỗ!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.“Cậu!” Tề Bằng Trình không nói được hết, tức đến mức đỏ bừng mặt.“Ông Tề kiêu ngạo sao?” Hoắc Trì Viễn trào phúng nói.Tề Bằng Trình trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, kiêu căng hỏi lại: “Cậu tới là để thị uy?”Hoắc Trì Viễn ngoéo… môi một cái: “Có tiền mới có thể tùy hứng.Ông Tề, tôi chính là học từ ông!” Hoắc Trì Viễn dùng lực, dường như muốn vặn gãy tay Tề Bằng Trình.“Xem như cậu lợi hại!” Tuy Tề Bằng Trình không cam lòng, lại cắn răng cố chịu đựng.“Tôi còn chưa học được tinh túy của ông.Hổ thẹn rồi!” Hoắc Trì Viễn vô tình buông cánh tay của Tề Bằng Trình ra, lạnh lùng cười.“Nợ cậu cái gì tôi cũng đã trả lại rồi.Cậu còn muốn như thế nào nữa? Muốn bức tôi đến đường cùng?” Tề Bằng Trình vừa xoa cổ tay sắp tàn phế của mình, vừa hỏi lại.Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, lãnh đạm hỏi lại: “Ông hủy đi một cực phẩm của tôi, sau đó lại cứng rắn đưa lại tôi một thứ phẩm, cái này gọi là trả lại sao?”

Chương 19: Chương 19