Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 39: Chương 39

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Tề Mẫn Mẫn vừa mới đi xuống sân, đang muốn vòng qua bể bơi ngoài hoa viên để đi ra ngoài bắt taxi, đã bị anh ngăn lại.“Bỏ tay ra!” Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, một đôi mắt mỹ lệ thanh thuần giờ phút này cháy sáng phẫn nộ như ngọn lửa, khiến cô vô cùng động lòng người, giống như một tấm màn mở ra đột nhiên biến thành rõ ràng, hấp dẫn ánh mắt của anh, để trái tim của anh lại bùng cháy.“Tôi không chán ghét em!” Hoắc Trì Viễn túm lấy hành lý trong tay cô, bá đạo nắm ở bên vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong biệt thự.“Tôi muốn ly hôn, anh nghe hiểu không?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận nói, dùng lực vùng vẫy, không muốn lại gần gũi với Hoắc Trì Viễn: “Buông ra, tôi thích sạch sẽ!”Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không cần khiêu chiến giới hạn của tôi!”Tề Mẫn Mẫn không nói gì, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt, giống như mèo cái bị chọc giận, muốn giương móng vuốt vồ đến.“Đi vào!” Hoắc Trì Viễn tức giận.“Không!” Tề Mẫn Mẫn kiêu căng trả lợi.Anh muốn phát hỏa liền phát hỏa, lại vẫn không cho cô có cơ hội trút giận sao?Cô không có nhà, nhưng không có nghĩa là nhất định phải ở lại đây.Hoắc Trì Viễn cắn chặt răng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.Hai người cứ đứng như vậy ở dưới bậc thang, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh, người nào cũng không chịu cúi đầu.Đúng lúc này, di động của Tề Mẫn Mẫn vang lên, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số của Ninh Hạo, lập tức nghe máy: “Lớp trưởng….”“Tề Mẫn Mẫn, cậu…” Ninh Hạo do dự vài giây: “Sức khỏe tốt lên chưa?”“Bớt nóng hơn rồi, nhưng vẫn yếu lắm.” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, xoay người, đổi giọng nói ngọt ngào: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng, có một loại k*ch th*ch muốn tiến lên đập vỡ điện thoại của cô.“Hôm nay giáo viên đều dạy bài mới, mình… sợ cậu không theo kịp, nghĩ muốn giúp cậu học bù,.”“Được, vừa lúc có vài đề bài mình không biết làm.Cậu có biết khách sạn Hilton ở khu An Tây không? Mình ở đó chờ cậu.” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, cô túm lấy hành lý trong tay Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài, hoàn toàn bỏ qua mưa gió rền rĩ trong mắt anh.“Em tính về sau đều ở trong khách sạn Hilton?” âm thanh của anh mang theo áp suất thấp, cường đại muốn cho nổ cả địa cầu.“Anh không cần quan tâm! Ba cho tôi séc đủ nhiều tiền, có khi ở đến khi tốt nghiệp đại học cũng không hết.hẹn gặp lại! Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh.” Tề Mẫn Mẫn xoay người, cố ý để lộ ra một nụ cười giải thoát, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt u ám của Hoắc Trì Viễn, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài, lại cũng không để ý đến Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn nắm quả đấm một phen: “Tính tình này, ai có thể chiều em được?”“Dù sao cũng không phải anh!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, thè lưỡi với anh.Cô có tính tình đại tiểu thư, ba ba chiều cô, thì làm sao? Anh có ý kiến gì? Xấu hổ, anh đã không có tư cách quản cô.Hoắc Trì Viễn hơi nhấc mày.Cô khiêu khích anh như vậy, anh để mặc cho cô tùy tiện nháo?Anh đi nhanh qua Tề Mẫn Mẫn, nện bước kiên định, đôi mắt trầm lãnh, sát khí hôi hổi.Tề Mẫn Mẫn vừa thấy vẻ mặt này của anh, lập tức xoay người, kéo hành lý chạy đi.

Tề Mẫn Mẫn vừa mới đi xuống sân, đang muốn vòng qua bể bơi ngoài hoa viên để đi ra ngoài bắt taxi, đã bị anh ngăn lại.

“Bỏ tay ra!” Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, một đôi mắt mỹ lệ thanh thuần giờ phút này cháy sáng phẫn nộ như ngọn lửa, khiến cô vô cùng động lòng người, giống như một tấm màn mở ra đột nhiên biến thành rõ ràng, hấp dẫn ánh mắt của anh, để trái tim của anh lại bùng cháy.

“Tôi không chán ghét em!” Hoắc Trì Viễn túm lấy hành lý trong tay cô, bá đạo nắm ở bên vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong biệt thự.

“Tôi muốn ly hôn, anh nghe hiểu không?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận nói, dùng lực vùng vẫy, không muốn lại gần gũi với Hoắc Trì Viễn: “Buông ra, tôi thích sạch sẽ!”

Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không cần khiêu chiến giới hạn của tôi!”

Tề Mẫn Mẫn không nói gì, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt, giống như mèo cái bị chọc giận, muốn giương móng vuốt vồ đến.

“Đi vào!” Hoắc Trì Viễn tức giận.

“Không!” Tề Mẫn Mẫn kiêu căng trả lợi.

Anh muốn phát hỏa liền phát hỏa, lại vẫn không cho cô có cơ hội trút giận sao?

Cô không có nhà, nhưng không có nghĩa là nhất định phải ở lại đây.

Hoắc Trì Viễn cắn chặt răng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Hai người cứ đứng như vậy ở dưới bậc thang, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh, người nào cũng không chịu cúi đầu.

Đúng lúc này, di động của Tề Mẫn Mẫn vang lên, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số của Ninh Hạo, lập tức nghe máy: “Lớp trưởng….

“Tề Mẫn Mẫn, cậu…” Ninh Hạo do dự vài giây: “Sức khỏe tốt lên chưa?”

“Bớt nóng hơn rồi, nhưng vẫn yếu lắm.

” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, xoay người, đổi giọng nói ngọt ngào: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”

Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng, có một loại k*ch th*ch muốn tiến lên đập vỡ điện thoại của cô.

“Hôm nay giáo viên đều dạy bài mới, mình… sợ cậu không theo kịp, nghĩ muốn giúp cậu học bù,.

“Được, vừa lúc có vài đề bài mình không biết làm.

Cậu có biết khách sạn Hilton ở khu An Tây không? Mình ở đó chờ cậu.

” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô túm lấy hành lý trong tay Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài, hoàn toàn bỏ qua mưa gió rền rĩ trong mắt anh.

“Em tính về sau đều ở trong khách sạn Hilton?” âm thanh của anh mang theo áp suất thấp, cường đại muốn cho nổ cả địa cầu.

“Anh không cần quan tâm! Ba cho tôi séc đủ nhiều tiền, có khi ở đến khi tốt nghiệp đại học cũng không hết.

hẹn gặp lại! Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh.

” Tề Mẫn Mẫn xoay người, cố ý để lộ ra một nụ cười giải thoát, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt u ám của Hoắc Trì Viễn, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài, lại cũng không để ý đến Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn nắm quả đấm một phen: “Tính tình này, ai có thể chiều em được?”

“Dù sao cũng không phải anh!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, thè lưỡi với anh.

Cô có tính tình đại tiểu thư, ba ba chiều cô, thì làm sao? Anh có ý kiến gì? Xấu hổ, anh đã không có tư cách quản cô.

Hoắc Trì Viễn hơi nhấc mày.

Cô khiêu khích anh như vậy, anh để mặc cho cô tùy tiện nháo?

Anh đi nhanh qua Tề Mẫn Mẫn, nện bước kiên định, đôi mắt trầm lãnh, sát khí hôi hổi.

Tề Mẫn Mẫn vừa thấy vẻ mặt này của anh, lập tức xoay người, kéo hành lý chạy đi.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Tề Mẫn Mẫn vừa mới đi xuống sân, đang muốn vòng qua bể bơi ngoài hoa viên để đi ra ngoài bắt taxi, đã bị anh ngăn lại.“Bỏ tay ra!” Tề Mẫn Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, một đôi mắt mỹ lệ thanh thuần giờ phút này cháy sáng phẫn nộ như ngọn lửa, khiến cô vô cùng động lòng người, giống như một tấm màn mở ra đột nhiên biến thành rõ ràng, hấp dẫn ánh mắt của anh, để trái tim của anh lại bùng cháy.“Tôi không chán ghét em!” Hoắc Trì Viễn túm lấy hành lý trong tay cô, bá đạo nắm ở bên vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong biệt thự.“Tôi muốn ly hôn, anh nghe hiểu không?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận nói, dùng lực vùng vẫy, không muốn lại gần gũi với Hoắc Trì Viễn: “Buông ra, tôi thích sạch sẽ!”Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không cần khiêu chiến giới hạn của tôi!”Tề Mẫn Mẫn không nói gì, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt, giống như mèo cái bị chọc giận, muốn giương móng vuốt vồ đến.“Đi vào!” Hoắc Trì Viễn tức giận.“Không!” Tề Mẫn Mẫn kiêu căng trả lợi.Anh muốn phát hỏa liền phát hỏa, lại vẫn không cho cô có cơ hội trút giận sao?Cô không có nhà, nhưng không có nghĩa là nhất định phải ở lại đây.Hoắc Trì Viễn cắn chặt răng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.Hai người cứ đứng như vậy ở dưới bậc thang, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh, người nào cũng không chịu cúi đầu.Đúng lúc này, di động của Tề Mẫn Mẫn vang lên, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số của Ninh Hạo, lập tức nghe máy: “Lớp trưởng….”“Tề Mẫn Mẫn, cậu…” Ninh Hạo do dự vài giây: “Sức khỏe tốt lên chưa?”“Bớt nóng hơn rồi, nhưng vẫn yếu lắm.” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, xoay người, đổi giọng nói ngọt ngào: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng, có một loại k*ch th*ch muốn tiến lên đập vỡ điện thoại của cô.“Hôm nay giáo viên đều dạy bài mới, mình… sợ cậu không theo kịp, nghĩ muốn giúp cậu học bù,.”“Được, vừa lúc có vài đề bài mình không biết làm.Cậu có biết khách sạn Hilton ở khu An Tây không? Mình ở đó chờ cậu.” Tề Mẫn Mẫn lập tức hưng phấn đồng ý.Sau khi cúp điện thoại, cô túm lấy hành lý trong tay Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài, hoàn toàn bỏ qua mưa gió rền rĩ trong mắt anh.“Em tính về sau đều ở trong khách sạn Hilton?” âm thanh của anh mang theo áp suất thấp, cường đại muốn cho nổ cả địa cầu.“Anh không cần quan tâm! Ba cho tôi séc đủ nhiều tiền, có khi ở đến khi tốt nghiệp đại học cũng không hết.hẹn gặp lại! Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh.” Tề Mẫn Mẫn xoay người, cố ý để lộ ra một nụ cười giải thoát, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt u ám của Hoắc Trì Viễn, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài, lại cũng không để ý đến Hoắc Trì Viễn.Hoắc Trì Viễn nắm quả đấm một phen: “Tính tình này, ai có thể chiều em được?”“Dù sao cũng không phải anh!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, thè lưỡi với anh.Cô có tính tình đại tiểu thư, ba ba chiều cô, thì làm sao? Anh có ý kiến gì? Xấu hổ, anh đã không có tư cách quản cô.Hoắc Trì Viễn hơi nhấc mày.Cô khiêu khích anh như vậy, anh để mặc cho cô tùy tiện nháo?Anh đi nhanh qua Tề Mẫn Mẫn, nện bước kiên định, đôi mắt trầm lãnh, sát khí hôi hổi.Tề Mẫn Mẫn vừa thấy vẻ mặt này của anh, lập tức xoay người, kéo hành lý chạy đi.

Chương 39: Chương 39