Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 53: Chương 53

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Không…yêu…” Tề Mẫn Mẫn do dự trả lời: “Anh ấy không thích mình.”Cô làm sao có thể yêu Hoắc Trì Viễn?Nguyên nhân bọn họ kết hôn không phải vì yêu.Đột nhiên Ninh Hạo mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô.Anh còn tưởng rằng cô có thể nói yêu, nói vậy, anh liền hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.Nhưng là không.“Vì sao lại kết hôn?” Ninh Hạo khó hiểu nhìn cô.Nếu không yêu, vì sao lại kết hôn? Có ai buộc cô phải gả cho người đàn ông già kia sao?Nghe được câu hỏi của Ninh Hạo, ánh mắt Tề Mẫn Mẫn liền đỏ lên: “Mình có thể không trả lời được không?”Ninh Hạo nhìn thấy cô muốn rơi nước mắt, đau lòng giữ chặt tay của cô: “Tề Mẫn Mẫn, không yêu thì ly hôn đi.”Tề Mẫn Mẫn rút tay mình ra khỏi tay của Ninh Hạo, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Mình không thể ly hôn, ít nhất là trong vòng một năm.”“Có phải anh ta ép cậu không?” Ninh Hạo nhìn thấy đôi mắt đẹp bi thương của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng không hiểu, lại cực kỳ căm tức cái người đàn ông bức ép cô.“Đổ chuông rồi.Lớp trưởng, chúng ta nhanh chóng vào học đi.” Tề Mẫn Mẫn không trả lời câu hỏi của Ninh Hạo, rời sang đề tài khác.Hôn nhân của cô và Hoắc Trì Viễn là chuyện riêng tư, cô không muốn kể cho Ninh hạo nghe.Ninh Hạo im lặng theo sát cô đi vào trong phòng học, ánh mắt phức tạp vẫn rơi vào trên người cô.Vừa bắt đầu học không bao lâu, Tề Mẫn Mẫn đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.“Tề Mẫn Mẫn, em vẫn là học sinh, tôi hi vọng em không làm hư hỏng các học sinh khác.” Chủ nhiêm Vương dùng lực gõ mặt bàn.“Cô, kết hôn là việc riêng của em, không có quan hệ gì tới người khác, em sẽ không nói chuyện với người khác.” Tề Mẫn Mẫn oan ức mím chặt môi.“Em là học sinh tôi coi trọng nhất, không nghĩ tới em…ài…chỉ một năm là tốt nghiệp rồi.” Chủ nhiệm Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.“Cô, còn có việc gì không?” Tề Mẫn Mẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi han.“Đi đi, chú ý học hành!” giáo viên Vương phiền toái khoát tay.Tề Mẫn Mẫn vậy mà khiến cô phát hỏa trong trường học.Học sinh của cô chưa tốt nghiệp lại đã kết hôn.Sau khi Tề Mẫn Mẫn rời đi, có vài giáo viên liền mở miệng vui đùa với giáo viên Vương.“giáo viên Vương, chồng người ta sốt ruột, chẳng trách Tề Mẫn Mẫn lớp cô.”“Bây giờ những đứa trẻ này, cả ngày chỉ nghĩ yêu đương, chắc là đến tốt nghiệp cũng không tìm ra được mấy rồi.”“Tôi đi WC.” Giao viên Vương căm tức đứng lên, đi khỏi văn phòng.Cô vẫn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn là một người con gái rất hiểu biết, như thế nào lại không khiến cô bớt lo?…Tề Mẫn Mẫn mới vừa ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Ninh Hạo liền đưa cho cô một tời giấy, bên trên viết: “giáo viên chưa nói gì cậu chứ?”Tề Mẫn Mẫn lắc đầu với Ninh hạo.Ninh Hạo nhìn thấy trong mắt cô hồng hồng, mí mắt có chút sưng, đau lòng viết lên giấy tiếp: “Cậu khóc sao?”

“Không…yêu…” Tề Mẫn Mẫn do dự trả lời: “Anh ấy không thích mình.”

Cô làm sao có thể yêu Hoắc Trì Viễn?

Nguyên nhân bọn họ kết hôn không phải vì yêu.

Đột nhiên Ninh Hạo mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô.

Anh còn tưởng rằng cô có thể nói yêu, nói vậy, anh liền hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.

Nhưng là không.

“Vì sao lại kết hôn?” Ninh Hạo khó hiểu nhìn cô.

Nếu không yêu, vì sao lại kết hôn? Có ai buộc cô phải gả cho người đàn ông già kia sao?

Nghe được câu hỏi của Ninh Hạo, ánh mắt Tề Mẫn Mẫn liền đỏ lên: “Mình có thể không trả lời được không?”

Ninh Hạo nhìn thấy cô muốn rơi nước mắt, đau lòng giữ chặt tay của cô: “Tề Mẫn Mẫn, không yêu thì ly hôn đi.”

Tề Mẫn Mẫn rút tay mình ra khỏi tay của Ninh Hạo, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Mình không thể ly hôn, ít nhất là trong vòng một năm.”

“Có phải anh ta ép cậu không?” Ninh Hạo nhìn thấy đôi mắt đẹp bi thương của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng không hiểu, lại cực kỳ căm tức cái người đàn ông bức ép cô.

“Đổ chuông rồi.

Lớp trưởng, chúng ta nhanh chóng vào học đi.” Tề Mẫn Mẫn không trả lời câu hỏi của Ninh Hạo, rời sang đề tài khác.

Hôn nhân của cô và Hoắc Trì Viễn là chuyện riêng tư, cô không muốn kể cho Ninh hạo nghe.

Ninh Hạo im lặng theo sát cô đi vào trong phòng học, ánh mắt phức tạp vẫn rơi vào trên người cô.

Vừa bắt đầu học không bao lâu, Tề Mẫn Mẫn đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.

“Tề Mẫn Mẫn, em vẫn là học sinh, tôi hi vọng em không làm hư hỏng các học sinh khác.” Chủ nhiêm Vương dùng lực gõ mặt bàn.

“Cô, kết hôn là việc riêng của em, không có quan hệ gì tới người khác, em sẽ không nói chuyện với người khác.” Tề Mẫn Mẫn oan ức mím chặt môi.

“Em là học sinh tôi coi trọng nhất, không nghĩ tới em…ài…chỉ một năm là tốt nghiệp rồi.” Chủ nhiệm Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.

“Cô, còn có việc gì không?” Tề Mẫn Mẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi han.

“Đi đi, chú ý học hành!” giáo viên Vương phiền toái khoát tay.

Tề Mẫn Mẫn vậy mà khiến cô phát hỏa trong trường học.

Học sinh của cô chưa tốt nghiệp lại đã kết hôn.

Sau khi Tề Mẫn Mẫn rời đi, có vài giáo viên liền mở miệng vui đùa với giáo viên Vương.

“giáo viên Vương, chồng người ta sốt ruột, chẳng trách Tề Mẫn Mẫn lớp cô.”

“Bây giờ những đứa trẻ này, cả ngày chỉ nghĩ yêu đương, chắc là đến tốt nghiệp cũng không tìm ra được mấy rồi.”

“Tôi đi WC.” Giao viên Vương căm tức đứng lên, đi khỏi văn phòng.

Cô vẫn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn là một người con gái rất hiểu biết, như thế nào lại không khiến cô bớt lo?

Tề Mẫn Mẫn mới vừa ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Ninh Hạo liền đưa cho cô một tời giấy, bên trên viết: “giáo viên chưa nói gì cậu chứ?”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu với Ninh hạo.

Ninh Hạo nhìn thấy trong mắt cô hồng hồng, mí mắt có chút sưng, đau lòng viết lên giấy tiếp: “Cậu khóc sao?”

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Không…yêu…” Tề Mẫn Mẫn do dự trả lời: “Anh ấy không thích mình.”Cô làm sao có thể yêu Hoắc Trì Viễn?Nguyên nhân bọn họ kết hôn không phải vì yêu.Đột nhiên Ninh Hạo mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô.Anh còn tưởng rằng cô có thể nói yêu, nói vậy, anh liền hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.Nhưng là không.“Vì sao lại kết hôn?” Ninh Hạo khó hiểu nhìn cô.Nếu không yêu, vì sao lại kết hôn? Có ai buộc cô phải gả cho người đàn ông già kia sao?Nghe được câu hỏi của Ninh Hạo, ánh mắt Tề Mẫn Mẫn liền đỏ lên: “Mình có thể không trả lời được không?”Ninh Hạo nhìn thấy cô muốn rơi nước mắt, đau lòng giữ chặt tay của cô: “Tề Mẫn Mẫn, không yêu thì ly hôn đi.”Tề Mẫn Mẫn rút tay mình ra khỏi tay của Ninh Hạo, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Mình không thể ly hôn, ít nhất là trong vòng một năm.”“Có phải anh ta ép cậu không?” Ninh Hạo nhìn thấy đôi mắt đẹp bi thương của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng không hiểu, lại cực kỳ căm tức cái người đàn ông bức ép cô.“Đổ chuông rồi.Lớp trưởng, chúng ta nhanh chóng vào học đi.” Tề Mẫn Mẫn không trả lời câu hỏi của Ninh Hạo, rời sang đề tài khác.Hôn nhân của cô và Hoắc Trì Viễn là chuyện riêng tư, cô không muốn kể cho Ninh hạo nghe.Ninh Hạo im lặng theo sát cô đi vào trong phòng học, ánh mắt phức tạp vẫn rơi vào trên người cô.Vừa bắt đầu học không bao lâu, Tề Mẫn Mẫn đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.“Tề Mẫn Mẫn, em vẫn là học sinh, tôi hi vọng em không làm hư hỏng các học sinh khác.” Chủ nhiêm Vương dùng lực gõ mặt bàn.“Cô, kết hôn là việc riêng của em, không có quan hệ gì tới người khác, em sẽ không nói chuyện với người khác.” Tề Mẫn Mẫn oan ức mím chặt môi.“Em là học sinh tôi coi trọng nhất, không nghĩ tới em…ài…chỉ một năm là tốt nghiệp rồi.” Chủ nhiệm Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.“Cô, còn có việc gì không?” Tề Mẫn Mẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi han.“Đi đi, chú ý học hành!” giáo viên Vương phiền toái khoát tay.Tề Mẫn Mẫn vậy mà khiến cô phát hỏa trong trường học.Học sinh của cô chưa tốt nghiệp lại đã kết hôn.Sau khi Tề Mẫn Mẫn rời đi, có vài giáo viên liền mở miệng vui đùa với giáo viên Vương.“giáo viên Vương, chồng người ta sốt ruột, chẳng trách Tề Mẫn Mẫn lớp cô.”“Bây giờ những đứa trẻ này, cả ngày chỉ nghĩ yêu đương, chắc là đến tốt nghiệp cũng không tìm ra được mấy rồi.”“Tôi đi WC.” Giao viên Vương căm tức đứng lên, đi khỏi văn phòng.Cô vẫn cảm thấy Tề Mẫn Mẫn là một người con gái rất hiểu biết, như thế nào lại không khiến cô bớt lo?…Tề Mẫn Mẫn mới vừa ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Ninh Hạo liền đưa cho cô một tời giấy, bên trên viết: “giáo viên chưa nói gì cậu chứ?”Tề Mẫn Mẫn lắc đầu với Ninh hạo.Ninh Hạo nhìn thấy trong mắt cô hồng hồng, mí mắt có chút sưng, đau lòng viết lên giấy tiếp: “Cậu khóc sao?”

Chương 53: Chương 53