Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 61: Chương 61
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Một người bạn học.” Tề Mẫn Mẫn không muốn nói chuyện ở trường học cho Hoắc Trì Viễn nghe, rõ ràng vì ghen tị cô và Trữ Hạo mới có thể động thủ đánh cô hãm hại cô, việc này không có quan hệ với Hoắc Trì Viễn.“Trữ Hạo?” Hoắc Trì Viễn buộc chặt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.“Mới không phải! Trữ Hạo mới không nỡ đánh tôi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức giữ gìn Trữ Hạo.“Trữ Hạo liền tốt như vậy?” Hoắc Trì Viễn không hờn giận hừ lạnh, nắm băt tay Tề Mẫn Mẫn không tự giác dùng sức, đụng tới sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn.“Chú đừng đụng, đau!” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Hoắc Trì Viễn ra, ăn đau xoa bóp.Hoắc Trì Viễn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn cảm thấy đau lòng: “Rất đau?”“Đã tốt hơn nhiều, lúc đầu còn nóng rát, trước mắt toàn là sao kim bay loạn.” Tề Mẫn Mẫn oan ức nháy mắt hai lần.Một cái tát này thật sự khiến cô thấy oan ức.Hoắc Trì Viễn nghe được lời nói của cô, mắt sáng lập tức tràn ngập khí lạnh, anh bá đạo ra lệnh: “Tát trả lại!”“Trả rồi! Anh nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhìn Hoắc Trì Viễn.Giữa trưa nếu không có Ninh Hạo ngăn lại, cô đã đá cô ta đi đến nơi không thể nhìn thấy rồi.Cô không chọc người, nhưng cũng không sợ chuyện này.“Không tồi!” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn mà nói.Lúc này Tề Mẫn Mẫn nhớ tới dầu hoa hồng trong túi, lập tức lấy ra khoe: “Đúng rồi, đây là thuốc Ninh Hạo mua cho tôi, bôi lên liền hết sưng.Anh không thấy được Hạ Minh kia, hai bên mặt đều sưng phù giống như mông khỉ.”Lại là Ninh hạo?!Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, trừng mắt nhìn dầu hoa hồng trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Cậu ta đối với em cũng thật tốt!”“Kia đương nhiên! Trước kia chúng tôi ở cùng chung một nhà trẻ, còn là thanh mai trúc mã.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn mặt đen ra, cố ý chọc giận anh.Anh đã có Y Nhiên của mình, lại không cho cô có ngựa tre sao? Hơn nữa, cô và Ninh Hạo chỉ đơn giản là bạn học, anh và cô gái kia còn là người yêu thật sự!“Mười lăm năm cũng chưa trở thành người yêu, cậu ta cũng đủ thất bại.” Hoắc Trì Viễn châm biếm hừ lạnh.“Anh cho là ai cũng đều giống anh, gặp mặt ngày đầu tiên liền……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, rốt cuộc không nói được.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng ngực: “Liền như thế nào?”Tề Mẫn Mẫn vừa tức vừa thẹn đấm vào trong ngực Hoắc Trì Viễn: “Người xấu! Chỉ biết bắt nạt tớ!”“Em là vợ của tôi, tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?” Hoắc Trì Viễn nói xong, cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn.“Đừng…… Lái xe……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt.hiện tại là thời gian vào học, nếu bây giờ là thời gian tan học, không phải sẽ bị toàn bộ học sinh và giáo viên khác nhìn thấy sao?Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nhìn về một bóng dáng cứng ngắc đang đứng phía ngoài cửa sổ xe, lướt nhẹ qua môi của Tề Mẫn Mẫn, nói: “Trở về lại bắt nạt em!”“Em mới không để cho anh có cơ hội!” Tề Mẫn Mẫn giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lướt qua Tề Mẫn Mẫn, đưa tay mở cửa xe, nói với Ninh Hạo: “Bạn học Ninh, cám ơn!”Sau khi Ninh Hạo đặt túi sách của Tề Mẫn Mẫn lên ghế ngồi, dịu dàng dặn dò một câu: “Tề Mẫn Mẫn, trở về uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.Nhớ bôi dầu hoa hồng.”
“Một người bạn học.” Tề Mẫn Mẫn không muốn nói chuyện ở trường học cho Hoắc Trì Viễn nghe, rõ ràng vì ghen tị cô và Trữ Hạo mới có thể động thủ đánh cô hãm hại cô, việc này không có quan hệ với Hoắc Trì Viễn.
“Trữ Hạo?” Hoắc Trì Viễn buộc chặt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Mới không phải! Trữ Hạo mới không nỡ đánh tôi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức giữ gìn Trữ Hạo.
“Trữ Hạo liền tốt như vậy?” Hoắc Trì Viễn không hờn giận hừ lạnh, nắm băt tay Tề Mẫn Mẫn không tự giác dùng sức, đụng tới sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn.
“Chú đừng đụng, đau!” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Hoắc Trì Viễn ra, ăn đau xoa bóp.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn cảm thấy đau lòng: “Rất đau?”
“Đã tốt hơn nhiều, lúc đầu còn nóng rát, trước mắt toàn là sao kim bay loạn.” Tề Mẫn Mẫn oan ức nháy mắt hai lần.
Một cái tát này thật sự khiến cô thấy oan ức.
Hoắc Trì Viễn nghe được lời nói của cô, mắt sáng lập tức tràn ngập khí lạnh, anh bá đạo ra lệnh: “Tát trả lại!”
“Trả rồi! Anh nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhìn Hoắc Trì Viễn.
Giữa trưa nếu không có Ninh Hạo ngăn lại, cô đã đá cô ta đi đến nơi không thể nhìn thấy rồi.
Cô không chọc người, nhưng cũng không sợ chuyện này.
“Không tồi!” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn mà nói.
Lúc này Tề Mẫn Mẫn nhớ tới dầu hoa hồng trong túi, lập tức lấy ra khoe: “Đúng rồi, đây là thuốc Ninh Hạo mua cho tôi, bôi lên liền hết sưng.
Anh không thấy được Hạ Minh kia, hai bên mặt đều sưng phù giống như mông khỉ.”
Lại là Ninh hạo?!
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, trừng mắt nhìn dầu hoa hồng trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Cậu ta đối với em cũng thật tốt!”
“Kia đương nhiên! Trước kia chúng tôi ở cùng chung một nhà trẻ, còn là thanh mai trúc mã.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn mặt đen ra, cố ý chọc giận anh.
Anh đã có Y Nhiên của mình, lại không cho cô có ngựa tre sao? Hơn nữa, cô và Ninh Hạo chỉ đơn giản là bạn học, anh và cô gái kia còn là người yêu thật sự!
“Mười lăm năm cũng chưa trở thành người yêu, cậu ta cũng đủ thất bại.” Hoắc Trì Viễn châm biếm hừ lạnh.
“Anh cho là ai cũng đều giống anh, gặp mặt ngày đầu tiên liền……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, rốt cuộc không nói được.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng ngực: “Liền như thế nào?”
Tề Mẫn Mẫn vừa tức vừa thẹn đấm vào trong ngực Hoắc Trì Viễn: “Người xấu! Chỉ biết bắt nạt tớ!”
“Em là vợ của tôi, tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?” Hoắc Trì Viễn nói xong, cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn.
“Đừng…… Lái xe……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt.
hiện tại là thời gian vào học, nếu bây giờ là thời gian tan học, không phải sẽ bị toàn bộ học sinh và giáo viên khác nhìn thấy sao?
Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nhìn về một bóng dáng cứng ngắc đang đứng phía ngoài cửa sổ xe, lướt nhẹ qua môi của Tề Mẫn Mẫn, nói: “Trở về lại bắt nạt em!”
“Em mới không để cho anh có cơ hội!” Tề Mẫn Mẫn giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lướt qua Tề Mẫn Mẫn, đưa tay mở cửa xe, nói với Ninh Hạo: “Bạn học Ninh, cám ơn!”
Sau khi Ninh Hạo đặt túi sách của Tề Mẫn Mẫn lên ghế ngồi, dịu dàng dặn dò một câu: “Tề Mẫn Mẫn, trở về uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.
Nhớ bôi dầu hoa hồng.”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… “Một người bạn học.” Tề Mẫn Mẫn không muốn nói chuyện ở trường học cho Hoắc Trì Viễn nghe, rõ ràng vì ghen tị cô và Trữ Hạo mới có thể động thủ đánh cô hãm hại cô, việc này không có quan hệ với Hoắc Trì Viễn.“Trữ Hạo?” Hoắc Trì Viễn buộc chặt nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.“Mới không phải! Trữ Hạo mới không nỡ đánh tôi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức giữ gìn Trữ Hạo.“Trữ Hạo liền tốt như vậy?” Hoắc Trì Viễn không hờn giận hừ lạnh, nắm băt tay Tề Mẫn Mẫn không tự giác dùng sức, đụng tới sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn.“Chú đừng đụng, đau!” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Hoắc Trì Viễn ra, ăn đau xoa bóp.Hoắc Trì Viễn nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn cảm thấy đau lòng: “Rất đau?”“Đã tốt hơn nhiều, lúc đầu còn nóng rát, trước mắt toàn là sao kim bay loạn.” Tề Mẫn Mẫn oan ức nháy mắt hai lần.Một cái tát này thật sự khiến cô thấy oan ức.Hoắc Trì Viễn nghe được lời nói của cô, mắt sáng lập tức tràn ngập khí lạnh, anh bá đạo ra lệnh: “Tát trả lại!”“Trả rồi! Anh nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nhìn Hoắc Trì Viễn.Giữa trưa nếu không có Ninh Hạo ngăn lại, cô đã đá cô ta đi đến nơi không thể nhìn thấy rồi.Cô không chọc người, nhưng cũng không sợ chuyện này.“Không tồi!” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn mà nói.Lúc này Tề Mẫn Mẫn nhớ tới dầu hoa hồng trong túi, lập tức lấy ra khoe: “Đúng rồi, đây là thuốc Ninh Hạo mua cho tôi, bôi lên liền hết sưng.Anh không thấy được Hạ Minh kia, hai bên mặt đều sưng phù giống như mông khỉ.”Lại là Ninh hạo?!Hoắc Trì Viễn lạnh lùng, trừng mắt nhìn dầu hoa hồng trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Cậu ta đối với em cũng thật tốt!”“Kia đương nhiên! Trước kia chúng tôi ở cùng chung một nhà trẻ, còn là thanh mai trúc mã.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn mặt đen ra, cố ý chọc giận anh.Anh đã có Y Nhiên của mình, lại không cho cô có ngựa tre sao? Hơn nữa, cô và Ninh Hạo chỉ đơn giản là bạn học, anh và cô gái kia còn là người yêu thật sự!“Mười lăm năm cũng chưa trở thành người yêu, cậu ta cũng đủ thất bại.” Hoắc Trì Viễn châm biếm hừ lạnh.“Anh cho là ai cũng đều giống anh, gặp mặt ngày đầu tiên liền……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, rốt cuộc không nói được.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng ngực: “Liền như thế nào?”Tề Mẫn Mẫn vừa tức vừa thẹn đấm vào trong ngực Hoắc Trì Viễn: “Người xấu! Chỉ biết bắt nạt tớ!”“Em là vợ của tôi, tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?” Hoắc Trì Viễn nói xong, cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn.“Đừng…… Lái xe……” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt.hiện tại là thời gian vào học, nếu bây giờ là thời gian tan học, không phải sẽ bị toàn bộ học sinh và giáo viên khác nhìn thấy sao?Hoắc Trì Viễn lạnh nhạt nhìn về một bóng dáng cứng ngắc đang đứng phía ngoài cửa sổ xe, lướt nhẹ qua môi của Tề Mẫn Mẫn, nói: “Trở về lại bắt nạt em!”“Em mới không để cho anh có cơ hội!” Tề Mẫn Mẫn giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lướt qua Tề Mẫn Mẫn, đưa tay mở cửa xe, nói với Ninh Hạo: “Bạn học Ninh, cám ơn!”Sau khi Ninh Hạo đặt túi sách của Tề Mẫn Mẫn lên ghế ngồi, dịu dàng dặn dò một câu: “Tề Mẫn Mẫn, trở về uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.Nhớ bôi dầu hoa hồng.”