Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 108
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 108“Chú không phải đang đi đón khách sao? Còn không nhanh đưa tôi về nhà?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng sẵng giọng.“Nha đầu, ở đây ít người lắm.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên nheo mắt.“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu sao Hoắc Trì Viễn lại đột nhiên nói như vậy. Nhiều hay ít người thì có liên quan gì đến bọn họ?“Xe của tôi có mấy lớp kính, bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Nha đầu, tôi không chờ được đến buổi tối, chúng ta thử xem Hạnh phúc 0.01 dùng có tốt không.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên áp đến, bế Tề Mẫn Mẫn sang ngồi cũng ghế với mình, thanh âm ấm ách nói.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Hoắc Trì Viễn, dùng sức đẩy anh ra:”Đừng!”Đang ban ngày ban mặt!Làm sao có thể?Anh ta có da mặt dày, còn cô thì không!Hoắc Trì Viễn vốn không định cho Tề Mẫn Mẫn cơ hội phản đối, nhanh chóng che môi cô lại. Khi đầu lưỡi lướt qua bờ môi cô nếm được vị bơ vẫn còn lưu lại thì thanh âm khàn khàn nói:”Thật ngọt!”“Không phải chú….không thích ăn ngọt..” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ mặt, muốn chống cự,“Bởi vì đó là em, nên tôi mới có thể thích!” Dứt lời, Hoắc Trì Viễn lao vào cắn muốn rụng luôn đôi môi đỏ mọng của Tề Mẫn Mẫn.“Đáng ghét!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt.Cô đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để nhảy xuống, vậy mà anh vẫn muốn đùa giỡn cô.Hoắc Trì Viễn điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống, áp đến trên người cô…Anh phát hiện mình chỉ một lòng với cô, cứ thế này sẽ biến nửa th*n d*** thành động vật.“Tôi sợ đau…” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc Trì Viễn, sợ hãi nói.Hoắc Trì Viễn dừng lại hành động, ghé vào người cô thở hổn hển:”Nha đầu, cho tôi đi, tôi sẽ không chịu nổi!”Anh sẽ chết ngạt mất.Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng gật đầu.Hoắc Trì Viễn mừng như điên…Một giờ sau, Hoắc Trì Viễn thoản mãn ôm Tề Mẫn Mẫn, không ngừng hôn lên môi cô:”Nha đầu, tôi thích em, rất thích.”“Chú, tôi cũng vật!” Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào ngực Hoắc Trì Viễn, vành mắt đỏ hoe trả lời.Bởi vì thích, cho nên không dám nói ra sự thật, bởi vì thích, cho nên trong lòng luôn luôn lo sợ nghi ngờ, và bất an.“Vì sao lại là em?” Hoắc Trì Viễn để tay lên trán, mê man nhìn Tề Mẫn Mẫn. Mấy năm nay, những người con gái theo đuổi anh mà xinh đẹp hơn Tề Mẫn Mẫn không phải là không có, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng anh cũng chưa đáp lại người nào.Trái tim của Tề Mẫn Mẫn lập tức trầm xuống, cô níu chặt áo sơ mi, bất an chớp tròng mắt: “Nếu anh không thích, chúng ta liền coi nhau như khách….”Hoắc Trì Viễn dùng lực cắn môi cô một cái: “Coi nhau như khách? Tôi vừa nhìn thấy em đã muốn vồ lấy, em muốn tôi coi em như khách như thế nào?”
Chương 108
“Chú không phải đang đi đón khách sao? Còn không nhanh đưa tôi về nhà?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng sẵng giọng.
“Nha đầu, ở đây ít người lắm.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên nheo mắt.
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu sao Hoắc Trì Viễn lại đột nhiên nói như vậy. Nhiều hay ít người thì có liên quan gì đến bọn họ?
“Xe của tôi có mấy lớp kính, bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Nha đầu, tôi không chờ được đến buổi tối, chúng ta thử xem Hạnh phúc 0.01 dùng có tốt không.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên áp đến, bế Tề Mẫn Mẫn sang ngồi cũng ghế với mình, thanh âm ấm ách nói.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Hoắc Trì Viễn, dùng sức đẩy anh ra:”Đừng!”
Đang ban ngày ban mặt!
Làm sao có thể?
Anh ta có da mặt dày, còn cô thì không!
Hoắc Trì Viễn vốn không định cho Tề Mẫn Mẫn cơ hội phản đối, nhanh chóng che môi cô lại. Khi đầu lưỡi lướt qua bờ môi cô nếm được vị bơ vẫn còn lưu lại thì thanh âm khàn khàn nói:”Thật ngọt!”
“Không phải chú….không thích ăn ngọt..” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ mặt, muốn chống cự,
“Bởi vì đó là em, nên tôi mới có thể thích!” Dứt lời, Hoắc Trì Viễn lao vào cắn muốn rụng luôn đôi môi đỏ mọng của Tề Mẫn Mẫn.
“Đáng ghét!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt.
Cô đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để nhảy xuống, vậy mà anh vẫn muốn đùa giỡn cô.
Hoắc Trì Viễn điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống, áp đến trên người cô…
Anh phát hiện mình chỉ một lòng với cô, cứ thế này sẽ biến nửa th*n d*** thành động vật.
“Tôi sợ đau…” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc Trì Viễn, sợ hãi nói.
Hoắc Trì Viễn dừng lại hành động, ghé vào người cô thở hổn hển:”Nha đầu, cho tôi đi, tôi sẽ không chịu nổi!”
Anh sẽ chết ngạt mất.
Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Hoắc Trì Viễn mừng như điên…
Một giờ sau, Hoắc Trì Viễn thoản mãn ôm Tề Mẫn Mẫn, không ngừng hôn lên môi cô:”Nha đầu, tôi thích em, rất thích.”
“Chú, tôi cũng vật!” Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào ngực Hoắc Trì Viễn, vành mắt đỏ hoe trả lời.
Bởi vì thích, cho nên không dám nói ra sự thật, bởi vì thích, cho nên trong lòng luôn luôn lo sợ nghi ngờ, và bất an.
“Vì sao lại là em?” Hoắc Trì Viễn để tay lên trán, mê man nhìn Tề Mẫn Mẫn. Mấy năm nay, những người con gái theo đuổi anh mà xinh đẹp hơn Tề Mẫn Mẫn không phải là không có, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng anh cũng chưa đáp lại người nào.
Trái tim của Tề Mẫn Mẫn lập tức trầm xuống, cô níu chặt áo sơ mi, bất an chớp tròng mắt: “Nếu anh không thích, chúng ta liền coi nhau như khách….”
Hoắc Trì Viễn dùng lực cắn môi cô một cái: “Coi nhau như khách? Tôi vừa nhìn thấy em đã muốn vồ lấy, em muốn tôi coi em như khách như thế nào?”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 108“Chú không phải đang đi đón khách sao? Còn không nhanh đưa tôi về nhà?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng sẵng giọng.“Nha đầu, ở đây ít người lắm.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên nheo mắt.“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu sao Hoắc Trì Viễn lại đột nhiên nói như vậy. Nhiều hay ít người thì có liên quan gì đến bọn họ?“Xe của tôi có mấy lớp kính, bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Nha đầu, tôi không chờ được đến buổi tối, chúng ta thử xem Hạnh phúc 0.01 dùng có tốt không.” Hoắc Trì Viễn đột nhiên áp đến, bế Tề Mẫn Mẫn sang ngồi cũng ghế với mình, thanh âm ấm ách nói.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Hoắc Trì Viễn, dùng sức đẩy anh ra:”Đừng!”Đang ban ngày ban mặt!Làm sao có thể?Anh ta có da mặt dày, còn cô thì không!Hoắc Trì Viễn vốn không định cho Tề Mẫn Mẫn cơ hội phản đối, nhanh chóng che môi cô lại. Khi đầu lưỡi lướt qua bờ môi cô nếm được vị bơ vẫn còn lưu lại thì thanh âm khàn khàn nói:”Thật ngọt!”“Không phải chú….không thích ăn ngọt..” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ mặt, muốn chống cự,“Bởi vì đó là em, nên tôi mới có thể thích!” Dứt lời, Hoắc Trì Viễn lao vào cắn muốn rụng luôn đôi môi đỏ mọng của Tề Mẫn Mẫn.“Đáng ghét!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt.Cô đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để nhảy xuống, vậy mà anh vẫn muốn đùa giỡn cô.Hoắc Trì Viễn điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống, áp đến trên người cô…Anh phát hiện mình chỉ một lòng với cô, cứ thế này sẽ biến nửa th*n d*** thành động vật.“Tôi sợ đau…” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc Trì Viễn, sợ hãi nói.Hoắc Trì Viễn dừng lại hành động, ghé vào người cô thở hổn hển:”Nha đầu, cho tôi đi, tôi sẽ không chịu nổi!”Anh sẽ chết ngạt mất.Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng gật đầu.Hoắc Trì Viễn mừng như điên…Một giờ sau, Hoắc Trì Viễn thoản mãn ôm Tề Mẫn Mẫn, không ngừng hôn lên môi cô:”Nha đầu, tôi thích em, rất thích.”“Chú, tôi cũng vật!” Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào ngực Hoắc Trì Viễn, vành mắt đỏ hoe trả lời.Bởi vì thích, cho nên không dám nói ra sự thật, bởi vì thích, cho nên trong lòng luôn luôn lo sợ nghi ngờ, và bất an.“Vì sao lại là em?” Hoắc Trì Viễn để tay lên trán, mê man nhìn Tề Mẫn Mẫn. Mấy năm nay, những người con gái theo đuổi anh mà xinh đẹp hơn Tề Mẫn Mẫn không phải là không có, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng anh cũng chưa đáp lại người nào.Trái tim của Tề Mẫn Mẫn lập tức trầm xuống, cô níu chặt áo sơ mi, bất an chớp tròng mắt: “Nếu anh không thích, chúng ta liền coi nhau như khách….”Hoắc Trì Viễn dùng lực cắn môi cô một cái: “Coi nhau như khách? Tôi vừa nhìn thấy em đã muốn vồ lấy, em muốn tôi coi em như khách như thế nào?”