Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 162
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 162Lúc này, Ninh Hạo từ trong phòng học cách vách đi tới, nhìn thấy cô liền quan tâm hỏi han: “Thi thế nào?”“Cũng không tệ lắm!” Tề Mẫn Mẫn tin tưởng mười phần cười nói: “Lớp trưởng, cậu quá thần kỳ, đều ôn hết những gì cậu nói. Mình cảm thấy được mình đúng là phát huy vượt xa người thường.”Ninh Hạo cao nhã cười yếu ớt, vuốt tóc cô: “Tiếp tục cố gắng!”“Lớp trưởng, mình phải cảm ơn cậu, đi, mời cậu đi ăn đồ Pháp.”“Mình đây không khách khí nữa rồi.” Bây giờ, Ninh Hạo không có từ chối, ý cười nhẹ nhàng gật đầu.“Mình biết chỗ ăn ngon lắm.” Tề Mẫn Mẫn túm tay Ninh Hạo, chạy ra khỏi phòng học.Hạ Minh ghen tỵ rõ ràng cắn môi, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ. Cô liền không rõ chỉ số thông minh của lớp trưởng cao như thế, tình thương sao lại thấp như vậy, Tề Mẫn Mẫn đã lập gia đình, anh vẫn đối xử tốt với cô ta như thế làm gì>?Cô nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo cùng lên xe, cũng gọi taxi theo sau.Nhà hàng ăn không tồi, đối diện là mặt sông xinh đẹp, ngồi trong nhà hàng có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống mặt sông, ngũ sắc rã rời, dùng cơm giống như đang thấy tiên cảnh.“Bánh mì hạt tiêu đen ở đây không tồi, cậu nếm thử đi.” Tề Mẫn Mẫn cầm một chiếc bánh mỳ đưa đến đĩa của Ninh Hạo: “Mình thích nhất là bánh mì hạt tiêu đen ở đây.”“Mình còn tưởng cậu thích ăn kem dâu tây với bánh ngọt chocolate.” Ninh Hạo cười nói.“Hai cái đó mình cũng thích.” Tề Mẫn Mẫn nuốt vào một miếng thịt bò, cười nói: “Mình cực kỳ bác ái, chỉ cần là đồ ăn ngon thì đều thích.”“Hạ Minh ngồi ở bên trái bọn họ nghe được cô nói, khinh thường hừ một tiếng: “Đã lập gia đình còn ở một nơi khác chơi với đàn ông, đúng là đầy đủ bác ái!”Có lẽ là ăn quá nhiều, Tề Mẫn Mẫn đứng dậy nói với Ninh Hạo: “Mình đi toilet.”Ninh Hạo cười gật đầu.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ để cho Ninh Hạo đợi lâu, chạy chậm đi vào toilet, tốc độ quá nhanh, vội vàng rửa tay xong đi về, kết quả vừa ra khỏi WC đã bị người khác chặn lại.Hạ Minh thừa dịp Tề Mẫn Mẫn còn chưa phản ứng kịp, liền cho cô một cái tát: “Tề Mẫn Mẫn, cô đúng là không biết xấu hổ! Lập gia đình còn đi thông đồng với đàn ông khác!”Tề Mẫn Mẫn lập tức đánh trả, đánh còn ác hơn: “Tôi là trong sáng, còn cô chính là đê tiện!”“Cô mắng ai đấy?” Hạ Minh bụm mặt, phẫn hận rống to.“Mắng cô đấy.” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay, tràn ngập uy h**p nói: “Hạ Minh, cô còn dám đụng đến một ngón tay của tôi, có tin tôi cho cô thành mặt hoa không!”Vốn dĩ Hạ Minh đang hai mắt bốc hỏa bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, vượt qua Tề Mẫn Mẫn đi về phía sau lưng cô: “Lớp trưởng, Tề Mẫn Mẫn thật đáng sợ.”Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu, theeys vẻ mặt Ninh Hạo nhìn cô, ngón giữa của cô đang dựng thẳng lên liền xấu hổ hạ xuống.“Lớp trưởng…” Hạ Minh đánh về phía Ninh Hạo, ở trong lòng anh oan ức khóc lên: “Lớp trưởng, mình chưa nói gì cả, Tề Mẫn Mẫn liền xông lên đánh mình, còn muốn hủy dung của mình. Tới cùng là mình đắc tội với cô ấy ở đâu? Sao cô ấy lại hận mình như thế.”Ninh Hạo đẩy Hạ Minh ra, túm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng nói với Hạ Minh: “Hạ Minh, cho dù Tề Mẫn Mẫn có chỗ không đúng, nhưng cậu ra tay trước là không nên, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cậu.”
Chương 162
Lúc này, Ninh Hạo từ trong phòng học cách vách đi tới, nhìn thấy cô liền quan tâm hỏi han: “Thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm!” Tề Mẫn Mẫn tin tưởng mười phần cười nói: “Lớp trưởng, cậu quá thần kỳ, đều ôn hết những gì cậu nói. Mình cảm thấy được mình đúng là phát huy vượt xa người thường.”
Ninh Hạo cao nhã cười yếu ớt, vuốt tóc cô: “Tiếp tục cố gắng!”
“Lớp trưởng, mình phải cảm ơn cậu, đi, mời cậu đi ăn đồ Pháp.”
“Mình đây không khách khí nữa rồi.” Bây giờ, Ninh Hạo không có từ chối, ý cười nhẹ nhàng gật đầu.
“Mình biết chỗ ăn ngon lắm.” Tề Mẫn Mẫn túm tay Ninh Hạo, chạy ra khỏi phòng học.
Hạ Minh ghen tỵ rõ ràng cắn môi, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ. Cô liền không rõ chỉ số thông minh của lớp trưởng cao như thế, tình thương sao lại thấp như vậy, Tề Mẫn Mẫn đã lập gia đình, anh vẫn đối xử tốt với cô ta như thế làm gì>?
Cô nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo cùng lên xe, cũng gọi taxi theo sau.
Nhà hàng ăn không tồi, đối diện là mặt sông xinh đẹp, ngồi trong nhà hàng có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống mặt sông, ngũ sắc rã rời, dùng cơm giống như đang thấy tiên cảnh.
“Bánh mì hạt tiêu đen ở đây không tồi, cậu nếm thử đi.” Tề Mẫn Mẫn cầm một chiếc bánh mỳ đưa đến đĩa của Ninh Hạo: “Mình thích nhất là bánh mì hạt tiêu đen ở đây.”
“Mình còn tưởng cậu thích ăn kem dâu tây với bánh ngọt chocolate.” Ninh Hạo cười nói.
“Hai cái đó mình cũng thích.” Tề Mẫn Mẫn nuốt vào một miếng thịt bò, cười nói: “Mình cực kỳ bác ái, chỉ cần là đồ ăn ngon thì đều thích.”
“Hạ Minh ngồi ở bên trái bọn họ nghe được cô nói, khinh thường hừ một tiếng: “Đã lập gia đình còn ở một nơi khác chơi với đàn ông, đúng là đầy đủ bác ái!”
Có lẽ là ăn quá nhiều, Tề Mẫn Mẫn đứng dậy nói với Ninh Hạo: “Mình đi toilet.”
Ninh Hạo cười gật đầu.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ để cho Ninh Hạo đợi lâu, chạy chậm đi vào toilet, tốc độ quá nhanh, vội vàng rửa tay xong đi về, kết quả vừa ra khỏi WC đã bị người khác chặn lại.
Hạ Minh thừa dịp Tề Mẫn Mẫn còn chưa phản ứng kịp, liền cho cô một cái tát: “Tề Mẫn Mẫn, cô đúng là không biết xấu hổ! Lập gia đình còn đi thông đồng với đàn ông khác!”
Tề Mẫn Mẫn lập tức đánh trả, đánh còn ác hơn: “Tôi là trong sáng, còn cô chính là đê tiện!”
“Cô mắng ai đấy?” Hạ Minh bụm mặt, phẫn hận rống to.
“Mắng cô đấy.” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay, tràn ngập uy h**p nói: “Hạ Minh, cô còn dám đụng đến một ngón tay của tôi, có tin tôi cho cô thành mặt hoa không!”
Vốn dĩ Hạ Minh đang hai mắt bốc hỏa bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, vượt qua Tề Mẫn Mẫn đi về phía sau lưng cô: “Lớp trưởng, Tề Mẫn Mẫn thật đáng sợ.”
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu, theeys vẻ mặt Ninh Hạo nhìn cô, ngón giữa của cô đang dựng thẳng lên liền xấu hổ hạ xuống.
“Lớp trưởng…” Hạ Minh đánh về phía Ninh Hạo, ở trong lòng anh oan ức khóc lên: “Lớp trưởng, mình chưa nói gì cả, Tề Mẫn Mẫn liền xông lên đánh mình, còn muốn hủy dung của mình. Tới cùng là mình đắc tội với cô ấy ở đâu? Sao cô ấy lại hận mình như thế.”
Ninh Hạo đẩy Hạ Minh ra, túm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng nói với Hạ Minh: “Hạ Minh, cho dù Tề Mẫn Mẫn có chỗ không đúng, nhưng cậu ra tay trước là không nên, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cậu.”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 162Lúc này, Ninh Hạo từ trong phòng học cách vách đi tới, nhìn thấy cô liền quan tâm hỏi han: “Thi thế nào?”“Cũng không tệ lắm!” Tề Mẫn Mẫn tin tưởng mười phần cười nói: “Lớp trưởng, cậu quá thần kỳ, đều ôn hết những gì cậu nói. Mình cảm thấy được mình đúng là phát huy vượt xa người thường.”Ninh Hạo cao nhã cười yếu ớt, vuốt tóc cô: “Tiếp tục cố gắng!”“Lớp trưởng, mình phải cảm ơn cậu, đi, mời cậu đi ăn đồ Pháp.”“Mình đây không khách khí nữa rồi.” Bây giờ, Ninh Hạo không có từ chối, ý cười nhẹ nhàng gật đầu.“Mình biết chỗ ăn ngon lắm.” Tề Mẫn Mẫn túm tay Ninh Hạo, chạy ra khỏi phòng học.Hạ Minh ghen tỵ rõ ràng cắn môi, lặng lẽ đi sau lưng bọn họ. Cô liền không rõ chỉ số thông minh của lớp trưởng cao như thế, tình thương sao lại thấp như vậy, Tề Mẫn Mẫn đã lập gia đình, anh vẫn đối xử tốt với cô ta như thế làm gì>?Cô nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo cùng lên xe, cũng gọi taxi theo sau.Nhà hàng ăn không tồi, đối diện là mặt sông xinh đẹp, ngồi trong nhà hàng có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống mặt sông, ngũ sắc rã rời, dùng cơm giống như đang thấy tiên cảnh.“Bánh mì hạt tiêu đen ở đây không tồi, cậu nếm thử đi.” Tề Mẫn Mẫn cầm một chiếc bánh mỳ đưa đến đĩa của Ninh Hạo: “Mình thích nhất là bánh mì hạt tiêu đen ở đây.”“Mình còn tưởng cậu thích ăn kem dâu tây với bánh ngọt chocolate.” Ninh Hạo cười nói.“Hai cái đó mình cũng thích.” Tề Mẫn Mẫn nuốt vào một miếng thịt bò, cười nói: “Mình cực kỳ bác ái, chỉ cần là đồ ăn ngon thì đều thích.”“Hạ Minh ngồi ở bên trái bọn họ nghe được cô nói, khinh thường hừ một tiếng: “Đã lập gia đình còn ở một nơi khác chơi với đàn ông, đúng là đầy đủ bác ái!”Có lẽ là ăn quá nhiều, Tề Mẫn Mẫn đứng dậy nói với Ninh Hạo: “Mình đi toilet.”Ninh Hạo cười gật đầu.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ để cho Ninh Hạo đợi lâu, chạy chậm đi vào toilet, tốc độ quá nhanh, vội vàng rửa tay xong đi về, kết quả vừa ra khỏi WC đã bị người khác chặn lại.Hạ Minh thừa dịp Tề Mẫn Mẫn còn chưa phản ứng kịp, liền cho cô một cái tát: “Tề Mẫn Mẫn, cô đúng là không biết xấu hổ! Lập gia đình còn đi thông đồng với đàn ông khác!”Tề Mẫn Mẫn lập tức đánh trả, đánh còn ác hơn: “Tôi là trong sáng, còn cô chính là đê tiện!”“Cô mắng ai đấy?” Hạ Minh bụm mặt, phẫn hận rống to.“Mắng cô đấy.” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay, tràn ngập uy h**p nói: “Hạ Minh, cô còn dám đụng đến một ngón tay của tôi, có tin tôi cho cô thành mặt hoa không!”Vốn dĩ Hạ Minh đang hai mắt bốc hỏa bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, vượt qua Tề Mẫn Mẫn đi về phía sau lưng cô: “Lớp trưởng, Tề Mẫn Mẫn thật đáng sợ.”Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu, theeys vẻ mặt Ninh Hạo nhìn cô, ngón giữa của cô đang dựng thẳng lên liền xấu hổ hạ xuống.“Lớp trưởng…” Hạ Minh đánh về phía Ninh Hạo, ở trong lòng anh oan ức khóc lên: “Lớp trưởng, mình chưa nói gì cả, Tề Mẫn Mẫn liền xông lên đánh mình, còn muốn hủy dung của mình. Tới cùng là mình đắc tội với cô ấy ở đâu? Sao cô ấy lại hận mình như thế.”Ninh Hạo đẩy Hạ Minh ra, túm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng nói với Hạ Minh: “Hạ Minh, cho dù Tề Mẫn Mẫn có chỗ không đúng, nhưng cậu ra tay trước là không nên, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cậu.”