Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 197
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 197Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn, thất vọng nhắm mắt lại chờ đợi trừng phạt của anh. Nhưng là đợi hồi lâu, cũng không có bàn tay nào tạc ở trên mặt mình. Chỉ khi có một đôi bàn tay to nâng mặt cô lên khi đó, cô mới kinh ngạc mở to mắt.“Nha đầu, em là người đầu tiên làm vỡ đồ vật của Y Nhiên, anh cũng không nỡ chửi một câu. Như thế còn chưa gọi là để ý sao?” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn.“Chú, anh thật sự sẽ không đánh em vì Tưởng Y Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận hỏi lại. Hoắc Trì Viễn hình hư đã thực sự để ý đến mình, nhưng vẫn chưa đủ để xóa đi cừu hận. Cô sợ anh yêu cô không đủ.“Sẽ không.” Hoắc Trì Viễn nâng gương mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệt tình hôn lên môi cô. Lúc này không hề dịu dàng, mà là tràn ngập nhiệt tình, giống như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, gắt gao ôm lấy tràn ngập chiếm hữu.Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, đón nhận lại h*m m**n của Hoắc Trì Viễn.Chỉ lúc này thôi tự lừa gạt chính mình một chút, rằng Hoắc Trì Viễn yêu thương cô!Tề Mẫn Mẫn đi đi đi lại trước gương. Phát hiện ra trên cổ có vài dấu hôn thì chu cái miệng nhỏ nhắn chọt vào ngực Hoắc Trì Viễn:” Đều tại anh! Hôm nay em làm sao dám đến trường chứ?”“Có thể xin phép.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, tà mị nói:”Hôm nay đi theo anh.”“Không được!” Tề Mẫn Mẫn cự tuyệt không cần suy nghĩ.”Gần đây em đã xin nghỉ phép rất nhiều, chủ nhiệm lớp em không vui đâu.”“Hai ngày nay không phải có tổ chức đại hội thể dục thể thao sao? Không có lớp học thì không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hoắc Trì Viễn cau mày hỏi.“Làm sao anh biết được?” Tề Mẫn Mẫn có chút bồn chồn chớp chớp mắt.“Chuyện của em anh đều biết rất rõ ràng.” Hoắc Trì Viễn cúi người, hôn lên trán cô một cái.“Anh có mật thám?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Em tưởng chúng ta đang ở trong phim hành động sao? Lại còn mật thám?” Hoắc Trì Viễn véo mạnh hai má Tề Mẫn Mẫn, “Anh chỉ cần lấy lí do muốn biết thêm về tình hình học tập của em để gọi cho chủ nhiệm lớp em, là có thể biết được những chuyện mà anh muốn biết rồi.”“Chú, bụng dạ anh thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn không biết là nên bội phục hay tức giận anh. Cô ở trước mặt anh còn bí mật gì nữa đây?“Đại hội thể dục thể thao không bao gồm hạng mục của em. Xin phép đi với anh!” Hoắc Trì Viễn nửa ra lệnh nửa cưng chiều nói.“Không được! Nếu đi Thụy Sĩ trượt tuyết với anh, em sẽ phải nói xin lỗi cả ngày vì không đến trường cổ vũ.” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Trì Viễn.“Trong điện thoại có thể nói rõ ràng.”Gương mặt Hoắc Trì Viễn bắt đầu lạnh đi, nhìn chằm chằm ánh mắt ẩm ướt của Tề Mẫn Mẫn.”Không có em ở đó cũng không thiếu người cổ vũ!”“Anh cũng biết lớp trưởng sẽ tham dự mấy trận đấu chứ?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy Hoắc Trì Viễn như vậy thật là đáng yêu. Anh đang ghen!“Anh xin phép giúp em!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đẩy Tề Mẫn Mẫn ra, lấy điện thoại ra khỏi phòng tắm.“Đố kị trùng trùng!” Tề Mẫn Mẫn che miệng, vụng trộm cười rộ lên. Cô nhìn chính mình trong gương, nhún vai. Mang một “quả dâu tây” đi học thế này quả thực bất nhã, không đi nữa vậy. Hoắc Trì Viễn muốn đưa cô đi theo, cô có thể thỏa thích ngắm nhìn bộ dáng của anh lúc làm việc. Không phải đàn ông khi tập trung làm việc là quyến rũ nhất sao?
Chương 197
Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn, thất vọng nhắm mắt lại chờ đợi trừng phạt của anh. Nhưng là đợi hồi lâu, cũng không có bàn tay nào tạc ở trên mặt mình. Chỉ khi có một đôi bàn tay to nâng mặt cô lên khi đó, cô mới kinh ngạc mở to mắt.
“Nha đầu, em là người đầu tiên làm vỡ đồ vật của Y Nhiên, anh cũng không nỡ chửi một câu. Như thế còn chưa gọi là để ý sao?” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn.
“Chú, anh thật sự sẽ không đánh em vì Tưởng Y Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận hỏi lại. Hoắc Trì Viễn hình hư đã thực sự để ý đến mình, nhưng vẫn chưa đủ để xóa đi cừu hận. Cô sợ anh yêu cô không đủ.
“Sẽ không.” Hoắc Trì Viễn nâng gương mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệt tình hôn lên môi cô. Lúc này không hề dịu dàng, mà là tràn ngập nhiệt tình, giống như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, gắt gao ôm lấy tràn ngập chiếm hữu.
Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, đón nhận lại h*m m**n của Hoắc Trì Viễn.
Chỉ lúc này thôi tự lừa gạt chính mình một chút, rằng Hoắc Trì Viễn yêu thương cô!
Tề Mẫn Mẫn đi đi đi lại trước gương. Phát hiện ra trên cổ có vài dấu hôn thì chu cái miệng nhỏ nhắn chọt vào ngực Hoắc Trì Viễn:” Đều tại anh! Hôm nay em làm sao dám đến trường chứ?”
“Có thể xin phép.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, tà mị nói:”Hôm nay đi theo anh.”
“Không được!” Tề Mẫn Mẫn cự tuyệt không cần suy nghĩ.”Gần đây em đã xin nghỉ phép rất nhiều, chủ nhiệm lớp em không vui đâu.”
“Hai ngày nay không phải có tổ chức đại hội thể dục thể thao sao? Không có lớp học thì không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hoắc Trì Viễn cau mày hỏi.
“Làm sao anh biết được?” Tề Mẫn Mẫn có chút bồn chồn chớp chớp mắt.
“Chuyện của em anh đều biết rất rõ ràng.” Hoắc Trì Viễn cúi người, hôn lên trán cô một cái.
“Anh có mật thám?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Em tưởng chúng ta đang ở trong phim hành động sao? Lại còn mật thám?” Hoắc Trì Viễn véo mạnh hai má Tề Mẫn Mẫn, “Anh chỉ cần lấy lí do muốn biết thêm về tình hình học tập của em để gọi cho chủ nhiệm lớp em, là có thể biết được những chuyện mà anh muốn biết rồi.”
“Chú, bụng dạ anh thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn không biết là nên bội phục hay tức giận anh. Cô ở trước mặt anh còn bí mật gì nữa đây?
“Đại hội thể dục thể thao không bao gồm hạng mục của em. Xin phép đi với anh!” Hoắc Trì Viễn nửa ra lệnh nửa cưng chiều nói.
“Không được! Nếu đi Thụy Sĩ trượt tuyết với anh, em sẽ phải nói xin lỗi cả ngày vì không đến trường cổ vũ.” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Trì Viễn.
“Trong điện thoại có thể nói rõ ràng.”
Gương mặt Hoắc Trì Viễn bắt đầu lạnh đi, nhìn chằm chằm ánh mắt ẩm ướt của Tề Mẫn Mẫn.”Không có em ở đó cũng không thiếu người cổ vũ!”
“Anh cũng biết lớp trưởng sẽ tham dự mấy trận đấu chứ?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy Hoắc Trì Viễn như vậy thật là đáng yêu. Anh đang ghen!
“Anh xin phép giúp em!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đẩy Tề Mẫn Mẫn ra, lấy điện thoại ra khỏi phòng tắm.
“Đố kị trùng trùng!” Tề Mẫn Mẫn che miệng, vụng trộm cười rộ lên. Cô nhìn chính mình trong gương, nhún vai. Mang một “quả dâu tây” đi học thế này quả thực bất nhã, không đi nữa vậy. Hoắc Trì Viễn muốn đưa cô đi theo, cô có thể thỏa thích ngắm nhìn bộ dáng của anh lúc làm việc. Không phải đàn ông khi tập trung làm việc là quyến rũ nhất sao?
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 197Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoắc Trì Viễn, thất vọng nhắm mắt lại chờ đợi trừng phạt của anh. Nhưng là đợi hồi lâu, cũng không có bàn tay nào tạc ở trên mặt mình. Chỉ khi có một đôi bàn tay to nâng mặt cô lên khi đó, cô mới kinh ngạc mở to mắt.“Nha đầu, em là người đầu tiên làm vỡ đồ vật của Y Nhiên, anh cũng không nỡ chửi một câu. Như thế còn chưa gọi là để ý sao?” Hoắc Trì Viễn thật sự nhìn Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn.“Chú, anh thật sự sẽ không đánh em vì Tưởng Y Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận hỏi lại. Hoắc Trì Viễn hình hư đã thực sự để ý đến mình, nhưng vẫn chưa đủ để xóa đi cừu hận. Cô sợ anh yêu cô không đủ.“Sẽ không.” Hoắc Trì Viễn nâng gương mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhiệt tình hôn lên môi cô. Lúc này không hề dịu dàng, mà là tràn ngập nhiệt tình, giống như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, gắt gao ôm lấy tràn ngập chiếm hữu.Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, đón nhận lại h*m m**n của Hoắc Trì Viễn.Chỉ lúc này thôi tự lừa gạt chính mình một chút, rằng Hoắc Trì Viễn yêu thương cô!Tề Mẫn Mẫn đi đi đi lại trước gương. Phát hiện ra trên cổ có vài dấu hôn thì chu cái miệng nhỏ nhắn chọt vào ngực Hoắc Trì Viễn:” Đều tại anh! Hôm nay em làm sao dám đến trường chứ?”“Có thể xin phép.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, tà mị nói:”Hôm nay đi theo anh.”“Không được!” Tề Mẫn Mẫn cự tuyệt không cần suy nghĩ.”Gần đây em đã xin nghỉ phép rất nhiều, chủ nhiệm lớp em không vui đâu.”“Hai ngày nay không phải có tổ chức đại hội thể dục thể thao sao? Không có lớp học thì không nghiêm trọng như vậy đâu.” Hoắc Trì Viễn cau mày hỏi.“Làm sao anh biết được?” Tề Mẫn Mẫn có chút bồn chồn chớp chớp mắt.“Chuyện của em anh đều biết rất rõ ràng.” Hoắc Trì Viễn cúi người, hôn lên trán cô một cái.“Anh có mật thám?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Em tưởng chúng ta đang ở trong phim hành động sao? Lại còn mật thám?” Hoắc Trì Viễn véo mạnh hai má Tề Mẫn Mẫn, “Anh chỉ cần lấy lí do muốn biết thêm về tình hình học tập của em để gọi cho chủ nhiệm lớp em, là có thể biết được những chuyện mà anh muốn biết rồi.”“Chú, bụng dạ anh thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn không biết là nên bội phục hay tức giận anh. Cô ở trước mặt anh còn bí mật gì nữa đây?“Đại hội thể dục thể thao không bao gồm hạng mục của em. Xin phép đi với anh!” Hoắc Trì Viễn nửa ra lệnh nửa cưng chiều nói.“Không được! Nếu đi Thụy Sĩ trượt tuyết với anh, em sẽ phải nói xin lỗi cả ngày vì không đến trường cổ vũ.” Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Trì Viễn.“Trong điện thoại có thể nói rõ ràng.”Gương mặt Hoắc Trì Viễn bắt đầu lạnh đi, nhìn chằm chằm ánh mắt ẩm ướt của Tề Mẫn Mẫn.”Không có em ở đó cũng không thiếu người cổ vũ!”“Anh cũng biết lớp trưởng sẽ tham dự mấy trận đấu chứ?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy Hoắc Trì Viễn như vậy thật là đáng yêu. Anh đang ghen!“Anh xin phép giúp em!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đẩy Tề Mẫn Mẫn ra, lấy điện thoại ra khỏi phòng tắm.“Đố kị trùng trùng!” Tề Mẫn Mẫn che miệng, vụng trộm cười rộ lên. Cô nhìn chính mình trong gương, nhún vai. Mang một “quả dâu tây” đi học thế này quả thực bất nhã, không đi nữa vậy. Hoắc Trì Viễn muốn đưa cô đi theo, cô có thể thỏa thích ngắm nhìn bộ dáng của anh lúc làm việc. Không phải đàn ông khi tập trung làm việc là quyến rũ nhất sao?