Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 226
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 226Ninh Hạo gật đầu: “Giao viên Vương, em hơi mệt, đi về trước.”“Cô bảo Hạ Minh đưa em về.” giáo viên Vương lập tức đề nghị.“Không cần.” Ninh Hạo nhấc khăn lên lau mồ hôi trên trán, liền nói tạm biệt với giáo viên Vương.Hạ Minh đã chạy tới, nhìn bóng lưng của anh đi xa, hỏi giáo viên Vương: “Cô giáo, lớp trưởng làm sao thế?”“Về nhà nghỉ ngơi. Cuộc thi của nữ sắp bắt đầu, các em nhanh đi khởi động!”Nghe được chủ nhiệm lớp nói, Hạ Minh liền không dám nhắc lại lời nói của chủ nhiệm bảo cô đưa Ninh Hạo về.Ninh Hạo mới vừa đi ra trường học, liền nhìn thấy ở cửa có một chiếc Mercedes-Benz, Tề Lạc đang ngồi ở ghế tay lái phụ cười vẫy tay với mình.“Anh Ninh Hạo!”“Tề Mẫn Mẫn không đến trường!” Ninh Hạo nghĩ là Tề Lạc tìm đến Tề Mẫn Mẫn.Tề Lạc mở cửa xe, chạy đến trước mặt Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em tới tìm anh.”Mẹ không cho cô đánh chủ ý lên Hoắc Trì Viễn, cô liền đánh chủ ý lên Ninh Hạo không có ai trông nom. Cô đã tìm hiểu tư liệu của Ninh Hạo, biết ba của anh là xuất thân từ quân nhân, bây giờ là thủ trưởng một đơn vị. có câu theo thương không bằng theo chính, theo chính không bằng tòng quên. Ninh gia tuy là không có tiền bằng Hoắc Trì Viễn, nhưng lại là đại gia tộc trong quân chính giới.“Tìm anh?” Ninh Hạo lui về sau từng bước, đề phòng nhìn Tề Lạc.Anh và cô không có gì để cùng xuất hiện, cơ hội tiếp xúc duy nhất cũng chỉ là vì Tề Mẫn Mẫn.“Hai ngày trước chị của em nói cả nhà sẽ tổ chức đi Hải Nam chơi, nhưng chính chị ấy lại rút lui, muốn cùng anh rể em đi Thụy Sĩ trượt tuyết. quốc khánh em cũng không biết đi chơi ở đâu, cho nên mới hỏi anh có biết chỗ nào chơi được không.” Tề Lạc tươi cười ngọt ngào nhìn Ninh Hạo, âm thanh dịu dàng, giống như nước chảy.“Thụy Sĩ…” Ninh Hạo rũ mắt xuống, dùng sức c*n m** d***.“Anh Ninh Hạo cũng muốn đi Thụy Sĩ!” Tề Lạc dường như có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.Ninh Hạo trầm mặc chưa hề trả lời Tề Lạc, vẫn đắm chìm trong sự thương tâm của mình. Dường như Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn rất hạnh phúc. Vậy anh làm sao bây giờ? Anh nên yêu ai đây?“Anh Ninh Hạo, nếu không chúng ta cùng đi Thụy Sĩ với chị và anh rể?” Tề Lạc đề nghị.Nghe được cô nói, Ninh Hạo có chút nóng lòng muốn thử: “Thụy Sĩ là một nơi tốt.”“Vậy quyết định như vậy, anh Ninh Hạo, chúng ta lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn.” Tề Lạc kéo tay Ninh Hạo, túm anh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.“Em có biết họ đặt khách sạn nào không?” Ninh Hạo cau mày hỏi.Tuy rằng Thụy Sĩ không lớn, nhưng vậy là một quốc gia, bọn họ không thể mù quáng mà đến, kết quả lại không gặp được Tề Mẫn Mẫn.“A…. để em hỏi rõ ràng lại rồi đặt khách sạn. anh Ninh Hạo, anh có hộ chiếu không?” Đột nhiên Tề Lạc nghĩ đến một vấn đề có vẻ quan trọng.“Có.” Ninh Hạo gật đầu.
Chương 226
Ninh Hạo gật đầu: “Giao viên Vương, em hơi mệt, đi về trước.”
“Cô bảo Hạ Minh đưa em về.” giáo viên Vương lập tức đề nghị.
“Không cần.” Ninh Hạo nhấc khăn lên lau mồ hôi trên trán, liền nói tạm biệt với giáo viên Vương.
Hạ Minh đã chạy tới, nhìn bóng lưng của anh đi xa, hỏi giáo viên Vương: “Cô giáo, lớp trưởng làm sao thế?”
“Về nhà nghỉ ngơi. Cuộc thi của nữ sắp bắt đầu, các em nhanh đi khởi động!”
Nghe được chủ nhiệm lớp nói, Hạ Minh liền không dám nhắc lại lời nói của chủ nhiệm bảo cô đưa Ninh Hạo về.
Ninh Hạo mới vừa đi ra trường học, liền nhìn thấy ở cửa có một chiếc Mercedes-Benz, Tề Lạc đang ngồi ở ghế tay lái phụ cười vẫy tay với mình.
“Anh Ninh Hạo!”
“Tề Mẫn Mẫn không đến trường!” Ninh Hạo nghĩ là Tề Lạc tìm đến Tề Mẫn Mẫn.
Tề Lạc mở cửa xe, chạy đến trước mặt Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em tới tìm anh.”
Mẹ không cho cô đánh chủ ý lên Hoắc Trì Viễn, cô liền đánh chủ ý lên Ninh Hạo không có ai trông nom. Cô đã tìm hiểu tư liệu của Ninh Hạo, biết ba của anh là xuất thân từ quân nhân, bây giờ là thủ trưởng một đơn vị. có câu theo thương không bằng theo chính, theo chính không bằng tòng quên. Ninh gia tuy là không có tiền bằng Hoắc Trì Viễn, nhưng lại là đại gia tộc trong quân chính giới.
“Tìm anh?” Ninh Hạo lui về sau từng bước, đề phòng nhìn Tề Lạc.
Anh và cô không có gì để cùng xuất hiện, cơ hội tiếp xúc duy nhất cũng chỉ là vì Tề Mẫn Mẫn.
“Hai ngày trước chị của em nói cả nhà sẽ tổ chức đi Hải Nam chơi, nhưng chính chị ấy lại rút lui, muốn cùng anh rể em đi Thụy Sĩ trượt tuyết. quốc khánh em cũng không biết đi chơi ở đâu, cho nên mới hỏi anh có biết chỗ nào chơi được không.” Tề Lạc tươi cười ngọt ngào nhìn Ninh Hạo, âm thanh dịu dàng, giống như nước chảy.
“Thụy Sĩ…” Ninh Hạo rũ mắt xuống, dùng sức c*n m** d***.
“Anh Ninh Hạo cũng muốn đi Thụy Sĩ!” Tề Lạc dường như có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.
Ninh Hạo trầm mặc chưa hề trả lời Tề Lạc, vẫn đắm chìm trong sự thương tâm của mình. Dường như Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn rất hạnh phúc. Vậy anh làm sao bây giờ? Anh nên yêu ai đây?
“Anh Ninh Hạo, nếu không chúng ta cùng đi Thụy Sĩ với chị và anh rể?” Tề Lạc đề nghị.
Nghe được cô nói, Ninh Hạo có chút nóng lòng muốn thử: “Thụy Sĩ là một nơi tốt.”
“Vậy quyết định như vậy, anh Ninh Hạo, chúng ta lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn.” Tề Lạc kéo tay Ninh Hạo, túm anh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
“Em có biết họ đặt khách sạn nào không?” Ninh Hạo cau mày hỏi.
Tuy rằng Thụy Sĩ không lớn, nhưng vậy là một quốc gia, bọn họ không thể mù quáng mà đến, kết quả lại không gặp được Tề Mẫn Mẫn.
“A…. để em hỏi rõ ràng lại rồi đặt khách sạn. anh Ninh Hạo, anh có hộ chiếu không?” Đột nhiên Tề Lạc nghĩ đến một vấn đề có vẻ quan trọng.
“Có.” Ninh Hạo gật đầu.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 226Ninh Hạo gật đầu: “Giao viên Vương, em hơi mệt, đi về trước.”“Cô bảo Hạ Minh đưa em về.” giáo viên Vương lập tức đề nghị.“Không cần.” Ninh Hạo nhấc khăn lên lau mồ hôi trên trán, liền nói tạm biệt với giáo viên Vương.Hạ Minh đã chạy tới, nhìn bóng lưng của anh đi xa, hỏi giáo viên Vương: “Cô giáo, lớp trưởng làm sao thế?”“Về nhà nghỉ ngơi. Cuộc thi của nữ sắp bắt đầu, các em nhanh đi khởi động!”Nghe được chủ nhiệm lớp nói, Hạ Minh liền không dám nhắc lại lời nói của chủ nhiệm bảo cô đưa Ninh Hạo về.Ninh Hạo mới vừa đi ra trường học, liền nhìn thấy ở cửa có một chiếc Mercedes-Benz, Tề Lạc đang ngồi ở ghế tay lái phụ cười vẫy tay với mình.“Anh Ninh Hạo!”“Tề Mẫn Mẫn không đến trường!” Ninh Hạo nghĩ là Tề Lạc tìm đến Tề Mẫn Mẫn.Tề Lạc mở cửa xe, chạy đến trước mặt Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em tới tìm anh.”Mẹ không cho cô đánh chủ ý lên Hoắc Trì Viễn, cô liền đánh chủ ý lên Ninh Hạo không có ai trông nom. Cô đã tìm hiểu tư liệu của Ninh Hạo, biết ba của anh là xuất thân từ quân nhân, bây giờ là thủ trưởng một đơn vị. có câu theo thương không bằng theo chính, theo chính không bằng tòng quên. Ninh gia tuy là không có tiền bằng Hoắc Trì Viễn, nhưng lại là đại gia tộc trong quân chính giới.“Tìm anh?” Ninh Hạo lui về sau từng bước, đề phòng nhìn Tề Lạc.Anh và cô không có gì để cùng xuất hiện, cơ hội tiếp xúc duy nhất cũng chỉ là vì Tề Mẫn Mẫn.“Hai ngày trước chị của em nói cả nhà sẽ tổ chức đi Hải Nam chơi, nhưng chính chị ấy lại rút lui, muốn cùng anh rể em đi Thụy Sĩ trượt tuyết. quốc khánh em cũng không biết đi chơi ở đâu, cho nên mới hỏi anh có biết chỗ nào chơi được không.” Tề Lạc tươi cười ngọt ngào nhìn Ninh Hạo, âm thanh dịu dàng, giống như nước chảy.“Thụy Sĩ…” Ninh Hạo rũ mắt xuống, dùng sức c*n m** d***.“Anh Ninh Hạo cũng muốn đi Thụy Sĩ!” Tề Lạc dường như có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.Ninh Hạo trầm mặc chưa hề trả lời Tề Lạc, vẫn đắm chìm trong sự thương tâm của mình. Dường như Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn rất hạnh phúc. Vậy anh làm sao bây giờ? Anh nên yêu ai đây?“Anh Ninh Hạo, nếu không chúng ta cùng đi Thụy Sĩ với chị và anh rể?” Tề Lạc đề nghị.Nghe được cô nói, Ninh Hạo có chút nóng lòng muốn thử: “Thụy Sĩ là một nơi tốt.”“Vậy quyết định như vậy, anh Ninh Hạo, chúng ta lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn.” Tề Lạc kéo tay Ninh Hạo, túm anh ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.“Em có biết họ đặt khách sạn nào không?” Ninh Hạo cau mày hỏi.Tuy rằng Thụy Sĩ không lớn, nhưng vậy là một quốc gia, bọn họ không thể mù quáng mà đến, kết quả lại không gặp được Tề Mẫn Mẫn.“A…. để em hỏi rõ ràng lại rồi đặt khách sạn. anh Ninh Hạo, anh có hộ chiếu không?” Đột nhiên Tề Lạc nghĩ đến một vấn đề có vẻ quan trọng.“Có.” Ninh Hạo gật đầu.