Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 288

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 288“Không gọi!”“Thật sao?”“Thật sự không gọi!” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo quần áo Tề Mẫn Mẫn, đứng dậy chế trụ cái ót của cô, nhiệt tình hôn cô.“Chú… anh là đồ khốn!”Hôn nồng nhiệt thêm sâu sắc…“Chú à…”Hôn nồng nhiệt tiếp tục…“Viễn tiên sinh…”Hôn nồng nhiệt tiếp tục xuống bên dưới.“Mạc… từ bỏ!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng gọi.“Về sau lúc không có ai thì phaiir gọi anh như thế!” Rốt cục anh cũng dừng lại màn hôn, bá đạo ra lệnh.“Qúa thân thiết rồi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.“Chúng ta là vợ chồng! Thân thiết thế nào cũng không đủ!”“Em vẫn còn thói quen gọi anh là chú!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.“Lại phạt em ba ngày không thể rời khỏi cái giường này!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời.“Lúc có người?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, tò mò trả lời anh.“Hoắc Trì Viễn!”“Chú Hoắc Trì Viễn, anh lại đùa rồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.Hoắc Trì Viễn, nhìn thấy anh mới mọc râu, nghịch ngợm níu chặt lấy.Hoắc Trì Viễn không trợn mắt lại mạnh mẽ nắm chặt Tề Mẫn Mẫn: “Nhiều sức như vậy sao?”“Chú, râu của anh rất rát.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.“Em bảo anh cái gì?” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng lẩm bẩm.“Mực tiên sinh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.“Xem ra ngày hôm qua còn chưa lăn qua lăn lại đủ! Nha đầu, em còn nhiều sức như thế, chúng ta có phải là nên làm chút gì không?” Hoắc Trì Viễn ôm sát eo của Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập nguy hiểm hỏi han.“Mặc Mặc Mặc mực! Em gọi thế còn không được sao?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp hỏi han.“Gần mực thì đen mực đi?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi.“Có khác nhau sao? Không thì đã đen!” Tề Mẫn Mẫn haha cười hai tiếng.“Mặc tiên sinh đen tối quyết định lấy nợ!” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng lực ôm cô vào trước ngực.“Không cần, Mạc,… em đau chỗ đó… ngày hôm qua anh quá sức rồi…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.“Ai bảo em không chịu ở trên?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói. Thân thể Tề Mẫn Mẫn luôn khiến cho anh điên cuồng, đêm qua anh vài dùng đến vài chiếc bao.“Ông Mặc, da mặt anh có đến mấy tầng?” Tề Mẫn Mẫn tức sùng máu hỏi han.

Chương 288

“Không gọi!”

“Thật sao?”

“Thật sự không gọi!” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo quần áo Tề Mẫn Mẫn, đứng dậy chế trụ cái ót của cô, nhiệt tình hôn cô.

“Chú… anh là đồ khốn!”

Hôn nồng nhiệt thêm sâu sắc…

“Chú à…”

Hôn nồng nhiệt tiếp tục…

“Viễn tiên sinh…”

Hôn nồng nhiệt tiếp tục xuống bên dưới.

“Mạc… từ bỏ!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng gọi.

“Về sau lúc không có ai thì phaiir gọi anh như thế!” Rốt cục anh cũng dừng lại màn hôn, bá đạo ra lệnh.

“Qúa thân thiết rồi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.

“Chúng ta là vợ chồng! Thân thiết thế nào cũng không đủ!”

“Em vẫn còn thói quen gọi anh là chú!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.

“Lại phạt em ba ngày không thể rời khỏi cái giường này!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời.

“Lúc có người?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, tò mò trả lời anh.

“Hoắc Trì Viễn!”

“Chú Hoắc Trì Viễn, anh lại đùa rồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.

Hoắc Trì Viễn, nhìn thấy anh mới mọc râu, nghịch ngợm níu chặt lấy.

Hoắc Trì Viễn không trợn mắt lại mạnh mẽ nắm chặt Tề Mẫn Mẫn: “Nhiều sức như vậy sao?”

“Chú, râu của anh rất rát.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

“Em bảo anh cái gì?” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng lẩm bẩm.

“Mực tiên sinh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

“Xem ra ngày hôm qua còn chưa lăn qua lăn lại đủ! Nha đầu, em còn nhiều sức như thế, chúng ta có phải là nên làm chút gì không?” Hoắc Trì Viễn ôm sát eo của Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập nguy hiểm hỏi han.

“Mặc Mặc Mặc mực! Em gọi thế còn không được sao?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp hỏi han.

“Gần mực thì đen mực đi?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi.

“Có khác nhau sao? Không thì đã đen!” Tề Mẫn Mẫn haha cười hai tiếng.

“Mặc tiên sinh đen tối quyết định lấy nợ!” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng lực ôm cô vào trước ngực.

“Không cần, Mạc,… em đau chỗ đó… ngày hôm qua anh quá sức rồi…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.

“Ai bảo em không chịu ở trên?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói. Thân thể Tề Mẫn Mẫn luôn khiến cho anh điên cuồng, đêm qua anh vài dùng đến vài chiếc bao.

“Ông Mặc, da mặt anh có đến mấy tầng?” Tề Mẫn Mẫn tức sùng máu hỏi han.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 288“Không gọi!”“Thật sao?”“Thật sự không gọi!” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kéo quần áo Tề Mẫn Mẫn, đứng dậy chế trụ cái ót của cô, nhiệt tình hôn cô.“Chú… anh là đồ khốn!”Hôn nồng nhiệt thêm sâu sắc…“Chú à…”Hôn nồng nhiệt tiếp tục…“Viễn tiên sinh…”Hôn nồng nhiệt tiếp tục xuống bên dưới.“Mạc… từ bỏ!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng gọi.“Về sau lúc không có ai thì phaiir gọi anh như thế!” Rốt cục anh cũng dừng lại màn hôn, bá đạo ra lệnh.“Qúa thân thiết rồi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.“Chúng ta là vợ chồng! Thân thiết thế nào cũng không đủ!”“Em vẫn còn thói quen gọi anh là chú!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.“Lại phạt em ba ngày không thể rời khỏi cái giường này!” Hoắc Trì Viễn khí phách trả lời.“Lúc có người?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, tò mò trả lời anh.“Hoắc Trì Viễn!”“Chú Hoắc Trì Viễn, anh lại đùa rồi!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên.Hoắc Trì Viễn, nhìn thấy anh mới mọc râu, nghịch ngợm níu chặt lấy.Hoắc Trì Viễn không trợn mắt lại mạnh mẽ nắm chặt Tề Mẫn Mẫn: “Nhiều sức như vậy sao?”“Chú, râu của anh rất rát.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.“Em bảo anh cái gì?” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng lẩm bẩm.“Mực tiên sinh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.“Xem ra ngày hôm qua còn chưa lăn qua lăn lại đủ! Nha đầu, em còn nhiều sức như thế, chúng ta có phải là nên làm chút gì không?” Hoắc Trì Viễn ôm sát eo của Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập nguy hiểm hỏi han.“Mặc Mặc Mặc mực! Em gọi thế còn không được sao?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp hỏi han.“Gần mực thì đen mực đi?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi.“Có khác nhau sao? Không thì đã đen!” Tề Mẫn Mẫn haha cười hai tiếng.“Mặc tiên sinh đen tối quyết định lấy nợ!” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng lực ôm cô vào trước ngực.“Không cần, Mạc,… em đau chỗ đó… ngày hôm qua anh quá sức rồi…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.“Ai bảo em không chịu ở trên?” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói. Thân thể Tề Mẫn Mẫn luôn khiến cho anh điên cuồng, đêm qua anh vài dùng đến vài chiếc bao.“Ông Mặc, da mặt anh có đến mấy tầng?” Tề Mẫn Mẫn tức sùng máu hỏi han.

Chương 288