Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 333
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 333Hoắc Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì, ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh, tại sao lại không có quà cho chị dâu nhỏ?”Gương mặt Hoắc Trì Viễn lập tức trở nên lạnh lùng.Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng khua tay nói: “Em không cần.”“Anh, vậy là không được.” Hoắc Nhiên bá cổ Hoắc Trì Viễn, bắt đầu nói ra đạo lý lớn,”Anh không thấy trên tivi nói người chồng tốt là phải như thế nào sao? Vợ là để yêu chiều.”“Em đã có quà rồi!” Tề Mẫn Mẫn không muốn người khác trách cứ Hoắc Trì Viễn, nhanh chóng đưa tay ra, cho mọi người xem chiếc nhẫn ngọc trai xinh đẹp, “Hoắc Trì Viễn đã tặng cho em lúc ở Thụy Sĩ.”Hoắc Tương tò mò cầm lấy ngón tay của Tề Mẫn Mẫn, hưng phấn hỏi: “Không tồi! Chị dâu nhỏ, đây không phải là viên ngọc trai Thành Thiên đắt giá sao?”“Vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, trả lời thận trọng.Anh sẽ không hối hận khi đưa cho cô chiếc nhẫn này chứ?“Anh, chiếc nhẫn này có thể đổi lấy một căn biệt thự chứ?” Hoắc Tương tò mò hỏi.“Không chỉ có biệt thự.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên trả lời. Tuy Hoắc Trì Viễn chưa nói ra giá trị của chiếc nhẫn, nhưng Tề Mẫn Mẫn hiểu rõ nó nhất định có giá trên trời.“Chị dâu nhỏ, anh của em cũng rất thương chị đó.” Hoắc Tương hâm mộ nói.“Hâm mộ sao?” Bà nội Hoắc cười hỏi.”Vậy tự đi tìm một người đi.”“Bà nội, bà với mẹ hôm nay làm sao vậy? Nói cháu phải đi lập gia đình, trong nhà không nuôi nổi cháu rồi sao?” Hoắc Tương dùng vẻ mặt đặc biệt của riêng mình, vừa làm nũng vừa kháng nghị.“Mỗi ngày bánh ngô dưa muối là có thể nuôi được tốt rồi.” Bà nội Hoắc nghiêm trang trả lời.Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười. Bà nội đã lớn tuổi mà còn hài hước như vậy.Có lẽ tiếng cười của cô đã làm Hoắc Trì Viễn chú ý, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hai tay bên người đang ra sức nắm thật chặt.Tề Mẫn Mẫn căng thẳng nhìn lại anh.Liệu anh ấy có nói muốn ly hôn trước tất cả mọi người không?Khi cô nhận ra anh mắt anh đang dừng lại trên chiếc nhẫn thì bối rối giấu tay ra sau lưng. Anh sẽ không lấy lại món quà này chứ? Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô sau khi kết hôn, nếu bị anh lấy lại, cô sẽ rất đau lòng. Cô sẽ không còn là bảo bối mà anh quý trọng nữa.“Chị dâu nhỏ, chị xem đồng hồ trên tay em có đẹp không: “ Hoắc Tương không biết từ lúc nào giơ tay ra trước mặt Tề Mẫn Mẫn hỏi.“Đẹp. Cổ tay mượt mà, chiếc đồng hồ này rất hợp với chị.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại khen ngợi từ đáy lòng.Hoắc Trì Viễn thực sự đã mua quà.Hoắc Tương vui vẻ cười nói: “Anh của em hiểu em nhất. Mỗi lần mua quà đều rất tuyệt vời.”“Đó là bởi vi anh em biết em béo như thế nào.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.“Hoắc Nhiên, hôm nay anh bị khó ở à?” Hoắc Tương hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên. Cô ghét nhất Hoắc Nhiên nói cô béo, cô thế này béo cái gì chứ? Chỉ có hơi đầy đặn thôi. Dáng cô cao mà! Trên người có da có thịt một chút cũng không phải khó coi.“Hai đứa anh có thể vừa nhìn thấy mặt nhau mà không ầm ĩ được không?” Chu Cầm từ trên lầu đi xuống, nghiêm mặt nói.
Chương 333
Hoắc Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì, ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh, tại sao lại không có quà cho chị dâu nhỏ?”
Gương mặt Hoắc Trì Viễn lập tức trở nên lạnh lùng.
Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng khua tay nói: “Em không cần.”
“Anh, vậy là không được.” Hoắc Nhiên bá cổ Hoắc Trì Viễn, bắt đầu nói ra đạo lý lớn,”Anh không thấy trên tivi nói người chồng tốt là phải như thế nào sao? Vợ là để yêu chiều.”
“Em đã có quà rồi!” Tề Mẫn Mẫn không muốn người khác trách cứ Hoắc Trì Viễn, nhanh chóng đưa tay ra, cho mọi người xem chiếc nhẫn ngọc trai xinh đẹp, “Hoắc Trì Viễn đã tặng cho em lúc ở Thụy Sĩ.”
Hoắc Tương tò mò cầm lấy ngón tay của Tề Mẫn Mẫn, hưng phấn hỏi: “Không tồi! Chị dâu nhỏ, đây không phải là viên ngọc trai Thành Thiên đắt giá sao?”
“Vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, trả lời thận trọng.
Anh sẽ không hối hận khi đưa cho cô chiếc nhẫn này chứ?
“Anh, chiếc nhẫn này có thể đổi lấy một căn biệt thự chứ?” Hoắc Tương tò mò hỏi.
“Không chỉ có biệt thự.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên trả lời. Tuy Hoắc Trì Viễn chưa nói ra giá trị của chiếc nhẫn, nhưng Tề Mẫn Mẫn hiểu rõ nó nhất định có giá trên trời.
“Chị dâu nhỏ, anh của em cũng rất thương chị đó.” Hoắc Tương hâm mộ nói.
“Hâm mộ sao?” Bà nội Hoắc cười hỏi.”Vậy tự đi tìm một người đi.”
“Bà nội, bà với mẹ hôm nay làm sao vậy? Nói cháu phải đi lập gia đình, trong nhà không nuôi nổi cháu rồi sao?” Hoắc Tương dùng vẻ mặt đặc biệt của riêng mình, vừa làm nũng vừa kháng nghị.
“Mỗi ngày bánh ngô dưa muối là có thể nuôi được tốt rồi.” Bà nội Hoắc nghiêm trang trả lời.
Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười. Bà nội đã lớn tuổi mà còn hài hước như vậy.
Có lẽ tiếng cười của cô đã làm Hoắc Trì Viễn chú ý, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hai tay bên người đang ra sức nắm thật chặt.
Tề Mẫn Mẫn căng thẳng nhìn lại anh.
Liệu anh ấy có nói muốn ly hôn trước tất cả mọi người không?
Khi cô nhận ra anh mắt anh đang dừng lại trên chiếc nhẫn thì bối rối giấu tay ra sau lưng. Anh sẽ không lấy lại món quà này chứ? Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô sau khi kết hôn, nếu bị anh lấy lại, cô sẽ rất đau lòng. Cô sẽ không còn là bảo bối mà anh quý trọng nữa.
“Chị dâu nhỏ, chị xem đồng hồ trên tay em có đẹp không: “ Hoắc Tương không biết từ lúc nào giơ tay ra trước mặt Tề Mẫn Mẫn hỏi.
“Đẹp. Cổ tay mượt mà, chiếc đồng hồ này rất hợp với chị.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại khen ngợi từ đáy lòng.
Hoắc Trì Viễn thực sự đã mua quà.
Hoắc Tương vui vẻ cười nói: “Anh của em hiểu em nhất. Mỗi lần mua quà đều rất tuyệt vời.”
“Đó là bởi vi anh em biết em béo như thế nào.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.
“Hoắc Nhiên, hôm nay anh bị khó ở à?” Hoắc Tương hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên. Cô ghét nhất Hoắc Nhiên nói cô béo, cô thế này béo cái gì chứ? Chỉ có hơi đầy đặn thôi. Dáng cô cao mà! Trên người có da có thịt một chút cũng không phải khó coi.
“Hai đứa anh có thể vừa nhìn thấy mặt nhau mà không ầm ĩ được không?” Chu Cầm từ trên lầu đi xuống, nghiêm mặt nói.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 333Hoắc Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì, ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh, tại sao lại không có quà cho chị dâu nhỏ?”Gương mặt Hoắc Trì Viễn lập tức trở nên lạnh lùng.Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng khua tay nói: “Em không cần.”“Anh, vậy là không được.” Hoắc Nhiên bá cổ Hoắc Trì Viễn, bắt đầu nói ra đạo lý lớn,”Anh không thấy trên tivi nói người chồng tốt là phải như thế nào sao? Vợ là để yêu chiều.”“Em đã có quà rồi!” Tề Mẫn Mẫn không muốn người khác trách cứ Hoắc Trì Viễn, nhanh chóng đưa tay ra, cho mọi người xem chiếc nhẫn ngọc trai xinh đẹp, “Hoắc Trì Viễn đã tặng cho em lúc ở Thụy Sĩ.”Hoắc Tương tò mò cầm lấy ngón tay của Tề Mẫn Mẫn, hưng phấn hỏi: “Không tồi! Chị dâu nhỏ, đây không phải là viên ngọc trai Thành Thiên đắt giá sao?”“Vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, trả lời thận trọng.Anh sẽ không hối hận khi đưa cho cô chiếc nhẫn này chứ?“Anh, chiếc nhẫn này có thể đổi lấy một căn biệt thự chứ?” Hoắc Tương tò mò hỏi.“Không chỉ có biệt thự.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên trả lời. Tuy Hoắc Trì Viễn chưa nói ra giá trị của chiếc nhẫn, nhưng Tề Mẫn Mẫn hiểu rõ nó nhất định có giá trên trời.“Chị dâu nhỏ, anh của em cũng rất thương chị đó.” Hoắc Tương hâm mộ nói.“Hâm mộ sao?” Bà nội Hoắc cười hỏi.”Vậy tự đi tìm một người đi.”“Bà nội, bà với mẹ hôm nay làm sao vậy? Nói cháu phải đi lập gia đình, trong nhà không nuôi nổi cháu rồi sao?” Hoắc Tương dùng vẻ mặt đặc biệt của riêng mình, vừa làm nũng vừa kháng nghị.“Mỗi ngày bánh ngô dưa muối là có thể nuôi được tốt rồi.” Bà nội Hoắc nghiêm trang trả lời.Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười. Bà nội đã lớn tuổi mà còn hài hước như vậy.Có lẽ tiếng cười của cô đã làm Hoắc Trì Viễn chú ý, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hai tay bên người đang ra sức nắm thật chặt.Tề Mẫn Mẫn căng thẳng nhìn lại anh.Liệu anh ấy có nói muốn ly hôn trước tất cả mọi người không?Khi cô nhận ra anh mắt anh đang dừng lại trên chiếc nhẫn thì bối rối giấu tay ra sau lưng. Anh sẽ không lấy lại món quà này chứ? Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô sau khi kết hôn, nếu bị anh lấy lại, cô sẽ rất đau lòng. Cô sẽ không còn là bảo bối mà anh quý trọng nữa.“Chị dâu nhỏ, chị xem đồng hồ trên tay em có đẹp không: “ Hoắc Tương không biết từ lúc nào giơ tay ra trước mặt Tề Mẫn Mẫn hỏi.“Đẹp. Cổ tay mượt mà, chiếc đồng hồ này rất hợp với chị.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại khen ngợi từ đáy lòng.Hoắc Trì Viễn thực sự đã mua quà.Hoắc Tương vui vẻ cười nói: “Anh của em hiểu em nhất. Mỗi lần mua quà đều rất tuyệt vời.”“Đó là bởi vi anh em biết em béo như thế nào.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.“Hoắc Nhiên, hôm nay anh bị khó ở à?” Hoắc Tương hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên. Cô ghét nhất Hoắc Nhiên nói cô béo, cô thế này béo cái gì chứ? Chỉ có hơi đầy đặn thôi. Dáng cô cao mà! Trên người có da có thịt một chút cũng không phải khó coi.“Hai đứa anh có thể vừa nhìn thấy mặt nhau mà không ầm ĩ được không?” Chu Cầm từ trên lầu đi xuống, nghiêm mặt nói.