Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 341

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 341Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang hôn mình, lập tức bối rối lưu về phía sau, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng!”Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, mừng như điên ôm chầm lấy cô, không để ý đến phản ứng của cô, siết chặt hông của cô.Trải qua cảm giác mất đi rồi lại có được nên tâm trạng anh bị kích động dị thường.Cảm giác mất đi rất đau, vừa nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn té xỉu anh cảm giác sợ hãi phải mất cô.Anh phát hiện anh không thể không có cô.Anh hận cô nhưng lại không thể ngăn cảm trái tim muốn tới gần cô.Anh phải làm gì với cô bây giờ?“Có thể để em mặc quần áo được không?” Tề Mẫn Mẫn tủi thân hỏi.Anh quần áo chỉnh tề, mà cô lại không miếng vải che thân, khung cảnh này làm cho cô cảm thấy thật dọa người.Quan hệ của bọn họ đã không còn là vợ chồng ân ái, sự đối lập này làm cho cô thấy xấu hổ.Hoắc Trì Viễn cầm lấy một chiếc áo sơ mi, dịu dàng giúp cô mặc, cúi đầu cài cúc cho cô.Tề Mẫn Mẫn quấn mình vào chiếc chăn đơn, sau đó hỏi Hoắc Trì Viễn: “Em có thể ngủ một chút không?”Hoắc Trì Viễn muốn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, nhưng mới nâng tay lên một chút thì thấy Tề Mẫn Mẫn sợ hãi co rúm lại. Anh cười chua xót một chút, thu tay lại nói: “Ngủ đi!”“Cám ơn!” Tề Mẫn Mẫn sụt sịt mũi, khách khí cảm ơn.Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lễ phép làm cho Hoắc Trì Viễn không thể thích ứng. Anh muốn kéo chăn ra, ôm cô thật chặt, muốn nghe cô nói mớ động lòng người trong lòng anh.Anh ép mình đứng dậy, nếu còn không rời đi anh sợ sẽ không kìm chế được nữa.Anh làm cho cô bị thương nặng, anh không thể gặp cô được.Anh Hoắc gắng hít sâu, ép mình không được căng cứng.Anh tự nói với mìn anh đối với cô chỉ là do phản ứng sinh lý, anh hận cô.Tề Mẫn Mẫn nhìn tấm lưng cứng ngắc lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn, trong mắt hàm chứa nước mắt xót xa.Anh không bao giờ trở thành bến cảng an toàn của co, không phải là nơi mà cô có thể dựa vào lúc mệt mỏi.Cô chôn mặt vào gối, rơi lệ trong câm lặng.Quả nhiên khi cô nói ra chân tướng, tất cả đều thay đổi.Cô rốt cuộc không có được tình yêu của anh.Cha, Tề Mẫn Mẫn đã không nghe lời cha. Tề Mẫn Mẫn hối hận.Nếu tiếp tục nói dối, cô còn có thể tiếp tục hưởng thụ tình yêu thương của Hoắc Trì Viễn, cho dù trong lòng run sợ, nhưng lại tràn ngập ngọt ngào.Mà hiện tại, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.Cô giống như con cá mắc cạn, ở trong bình tuyệt vọng nhìn những con cá bên ngoài tự do vùng vẫy trong nước, cô muốn anh nuôi nấng cô, anh lại tàn nhẫn rút hết nước trong bình ra, làm cho cô bởi vì mất nước mà chết khát.Lúc Hoắc Trì Viễn sửa sang quần áo ra khỏi phòng xong, Tề Mẫn Mẫn mới lớn tiếng khóc lên.Làm một con cá mắc cạn thật quá đau khổ.

Chương 341

Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang hôn mình, lập tức bối rối lưu về phía sau, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng!”

Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, mừng như điên ôm chầm lấy cô, không để ý đến phản ứng của cô, siết chặt hông của cô.

Trải qua cảm giác mất đi rồi lại có được nên tâm trạng anh bị kích động dị thường.

Cảm giác mất đi rất đau, vừa nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn té xỉu anh cảm giác sợ hãi phải mất cô.

Anh phát hiện anh không thể không có cô.

Anh hận cô nhưng lại không thể ngăn cảm trái tim muốn tới gần cô.

Anh phải làm gì với cô bây giờ?

“Có thể để em mặc quần áo được không?” Tề Mẫn Mẫn tủi thân hỏi.

Anh quần áo chỉnh tề, mà cô lại không miếng vải che thân, khung cảnh này làm cho cô cảm thấy thật dọa người.

Quan hệ của bọn họ đã không còn là vợ chồng ân ái, sự đối lập này làm cho cô thấy xấu hổ.

Hoắc Trì Viễn cầm lấy một chiếc áo sơ mi, dịu dàng giúp cô mặc, cúi đầu cài cúc cho cô.

Tề Mẫn Mẫn quấn mình vào chiếc chăn đơn, sau đó hỏi Hoắc Trì Viễn: “Em có thể ngủ một chút không?”

Hoắc Trì Viễn muốn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, nhưng mới nâng tay lên một chút thì thấy Tề Mẫn Mẫn sợ hãi co rúm lại. Anh cười chua xót một chút, thu tay lại nói: “Ngủ đi!”

“Cám ơn!” Tề Mẫn Mẫn sụt sịt mũi, khách khí cảm ơn.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lễ phép làm cho Hoắc Trì Viễn không thể thích ứng. Anh muốn kéo chăn ra, ôm cô thật chặt, muốn nghe cô nói mớ động lòng người trong lòng anh.

Anh ép mình đứng dậy, nếu còn không rời đi anh sợ sẽ không kìm chế được nữa.

Anh làm cho cô bị thương nặng, anh không thể gặp cô được.

Anh Hoắc gắng hít sâu, ép mình không được căng cứng.

Anh tự nói với mìn anh đối với cô chỉ là do phản ứng sinh lý, anh hận cô.

Tề Mẫn Mẫn nhìn tấm lưng cứng ngắc lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn, trong mắt hàm chứa nước mắt xót xa.

Anh không bao giờ trở thành bến cảng an toàn của co, không phải là nơi mà cô có thể dựa vào lúc mệt mỏi.

Cô chôn mặt vào gối, rơi lệ trong câm lặng.

Quả nhiên khi cô nói ra chân tướng, tất cả đều thay đổi.

Cô rốt cuộc không có được tình yêu của anh.

Cha, Tề Mẫn Mẫn đã không nghe lời cha. Tề Mẫn Mẫn hối hận.

Nếu tiếp tục nói dối, cô còn có thể tiếp tục hưởng thụ tình yêu thương của Hoắc Trì Viễn, cho dù trong lòng run sợ, nhưng lại tràn ngập ngọt ngào.

Mà hiện tại, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Cô giống như con cá mắc cạn, ở trong bình tuyệt vọng nhìn những con cá bên ngoài tự do vùng vẫy trong nước, cô muốn anh nuôi nấng cô, anh lại tàn nhẫn rút hết nước trong bình ra, làm cho cô bởi vì mất nước mà chết khát.

Lúc Hoắc Trì Viễn sửa sang quần áo ra khỏi phòng xong, Tề Mẫn Mẫn mới lớn tiếng khóc lên.

Làm một con cá mắc cạn thật quá đau khổ.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 341Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang hôn mình, lập tức bối rối lưu về phía sau, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng!”Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, mừng như điên ôm chầm lấy cô, không để ý đến phản ứng của cô, siết chặt hông của cô.Trải qua cảm giác mất đi rồi lại có được nên tâm trạng anh bị kích động dị thường.Cảm giác mất đi rất đau, vừa nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn té xỉu anh cảm giác sợ hãi phải mất cô.Anh phát hiện anh không thể không có cô.Anh hận cô nhưng lại không thể ngăn cảm trái tim muốn tới gần cô.Anh phải làm gì với cô bây giờ?“Có thể để em mặc quần áo được không?” Tề Mẫn Mẫn tủi thân hỏi.Anh quần áo chỉnh tề, mà cô lại không miếng vải che thân, khung cảnh này làm cho cô cảm thấy thật dọa người.Quan hệ của bọn họ đã không còn là vợ chồng ân ái, sự đối lập này làm cho cô thấy xấu hổ.Hoắc Trì Viễn cầm lấy một chiếc áo sơ mi, dịu dàng giúp cô mặc, cúi đầu cài cúc cho cô.Tề Mẫn Mẫn quấn mình vào chiếc chăn đơn, sau đó hỏi Hoắc Trì Viễn: “Em có thể ngủ một chút không?”Hoắc Trì Viễn muốn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, nhưng mới nâng tay lên một chút thì thấy Tề Mẫn Mẫn sợ hãi co rúm lại. Anh cười chua xót một chút, thu tay lại nói: “Ngủ đi!”“Cám ơn!” Tề Mẫn Mẫn sụt sịt mũi, khách khí cảm ơn.Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lễ phép làm cho Hoắc Trì Viễn không thể thích ứng. Anh muốn kéo chăn ra, ôm cô thật chặt, muốn nghe cô nói mớ động lòng người trong lòng anh.Anh ép mình đứng dậy, nếu còn không rời đi anh sợ sẽ không kìm chế được nữa.Anh làm cho cô bị thương nặng, anh không thể gặp cô được.Anh Hoắc gắng hít sâu, ép mình không được căng cứng.Anh tự nói với mìn anh đối với cô chỉ là do phản ứng sinh lý, anh hận cô.Tề Mẫn Mẫn nhìn tấm lưng cứng ngắc lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn, trong mắt hàm chứa nước mắt xót xa.Anh không bao giờ trở thành bến cảng an toàn của co, không phải là nơi mà cô có thể dựa vào lúc mệt mỏi.Cô chôn mặt vào gối, rơi lệ trong câm lặng.Quả nhiên khi cô nói ra chân tướng, tất cả đều thay đổi.Cô rốt cuộc không có được tình yêu của anh.Cha, Tề Mẫn Mẫn đã không nghe lời cha. Tề Mẫn Mẫn hối hận.Nếu tiếp tục nói dối, cô còn có thể tiếp tục hưởng thụ tình yêu thương của Hoắc Trì Viễn, cho dù trong lòng run sợ, nhưng lại tràn ngập ngọt ngào.Mà hiện tại, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.Cô giống như con cá mắc cạn, ở trong bình tuyệt vọng nhìn những con cá bên ngoài tự do vùng vẫy trong nước, cô muốn anh nuôi nấng cô, anh lại tàn nhẫn rút hết nước trong bình ra, làm cho cô bởi vì mất nước mà chết khát.Lúc Hoắc Trì Viễn sửa sang quần áo ra khỏi phòng xong, Tề Mẫn Mẫn mới lớn tiếng khóc lên.Làm một con cá mắc cạn thật quá đau khổ.

Chương 341