Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 350

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 350“Cái gì?” Hoắc Nhiên kinh ngạc sửng sốt: “Anh, năm năm trước chị dâu mới mười ba tuổi.”“Đúng, cô ấy chỉ có mười ba tuổi, cô ấy không để ý đến sự sống chết của người khác mà lái xe rời đi!” Hoắc Trì Viễn có chút kích động nắm chặt quả đấm.Tai nạn xe cộ kia luôn hành hạ anh, lúc ấy nếu như anh phản ứng nhanh một chút, có lẽ Y Nhiên đã không chết.Anh thật sự rất hận Tề Mẫn Mẫn!“Cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không hiểu chuyện đi.” Hoắc Nhiên không phải rất tự tin về điều này.Anh không nghĩ tới tình thế vậy mà cứ tiến triển.Anh và Tề Mẫn Mẫn quả thực đúng là Romeo và Juliet thời hiện đại.Thế này thì làm sao có thể tiếp tục yêu?“Chuyện của hai người thì em cũng không làm gì được. Anh. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, anh rốt cuộc muốn gắn bó thế nào với cuộc hôn nhân này.” Hoắc Nhiên nói xong liền đi ra ngoài, khi anh mở cửa thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chứa chan nước mắt đang đứng ở ngoài cửa, lập tức sửng sốt,”Chị dâu nhỏ.”Tề Mẫn Mẫn sau khi bị nhìn thấy, liền dùng sức lau nước mắt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Chắc anh đã biết em đã làm ra chuyện xấu xa gì?”“Cái này….Chị đừng nghĩ nhiều quá. Nghe anh em giải thích rõ.” Hoắc Nhiên lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh cũng không biết làm thế nào mới tốt. Theo tính cách của anh trai, tuyệt đối sẽ không tha cho người hại chết Y Nhiên. Nhưng không ngờ đó lại chính vợ của anh ấy! Hi vọng anh ấy đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, gương mặt lãnh khốc lộ ra tia đau lòng: “Hoắc Nhiên, nên làm gì thì làm đi!”“Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể ở cùng với nhau chính là duyên phận. Anh, đạo lý lớn này anh biết rõ.” Hoắc Nhiên cười hai tiếng, liền nhanh chân rời đi.Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng, căng thẳng đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn: “Chú, thật xin lỗi. em không thể khuyên được bà nội.”“Quên đi! Dù sao cũng chỉ có hình thức!” Hoắc Trì Viễn phiền chán nói. Hoắc Nhiên nói rất đúng, anh cũng không thể nói thêm nữa. Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, sao phải làm ra cái hôn lễ rối rắm kia? Chẳng qua chỉ là hình thức. Anh chỉ cần không thương Tề Mẫn Mẫn, không cưng chiều cô, thì sẽ không làm Y Nhiên thất vọng.Nghĩ đến chuyện đó, tim anh lại như bị giằng xé.“Nếu không, em sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn để hôn lễ không thể cử hành được?” Tề Mẫn Mẫn sốt ruột đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.Cô không muốn là Hoắc Trì Viễn khó xử.“Nói linh tinh gì vậy?” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt gầm nhẹ.“Em nghĩ, nếu như em bị tai nạn xe, chịu bị thương vài chỗ, có thể kéo dài thời gian.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng xót ra đôi mắt đẹp rủ xuống.”Ít nhất sẽ không bắt anh phải cưới em bây giờ.”Hoắc Trì Viễn đột nhiên một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, thanh âm cứng ngắc nói: “Không được suy nghĩ linh tinh!”“Thật xin lỗi, làm anh khó xử rồi.” Tề Mẫn Mẫn túm áo Hoắc Trì Viễn, đầy áy áy nói.”Nếu anh thực sự không muốn cử hành hôn lễ, vậy chúng ta ly hôn đi!”Lời nói của cô vừa mới thốt ra, môi đã bị Hoắc Trì Viễn che đi.Hoắc Trì Viễn dường như muốn hòa vào trong xương tủy với Tề Mẫn Mẫn, thống khổ hôn cô. Hôi lâu sau, anh mới buông cô ra thở hổn hển, thô cứng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện rời xa! Đời này đã định chúng ta phải dây dưa cùng một chỗ cho đến chết! Cô mắc nợ thì cô phải trả.”“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, cố kìm nén nước mắt trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Chương 350

“Cái gì?” Hoắc Nhiên kinh ngạc sửng sốt: “Anh, năm năm trước chị dâu mới mười ba tuổi.”

“Đúng, cô ấy chỉ có mười ba tuổi, cô ấy không để ý đến sự sống chết của người khác mà lái xe rời đi!” Hoắc Trì Viễn có chút kích động nắm chặt quả đấm.

Tai nạn xe cộ kia luôn hành hạ anh, lúc ấy nếu như anh phản ứng nhanh một chút, có lẽ Y Nhiên đã không chết.

Anh thật sự rất hận Tề Mẫn Mẫn!

“Cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không hiểu chuyện đi.” Hoắc Nhiên không phải rất tự tin về điều này.

Anh không nghĩ tới tình thế vậy mà cứ tiến triển.

Anh và Tề Mẫn Mẫn quả thực đúng là Romeo và Juliet thời hiện đại.

Thế này thì làm sao có thể tiếp tục yêu?

“Chuyện của hai người thì em cũng không làm gì được. Anh. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, anh rốt cuộc muốn gắn bó thế nào với cuộc hôn nhân này.” Hoắc Nhiên nói xong liền đi ra ngoài, khi anh mở cửa thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chứa chan nước mắt đang đứng ở ngoài cửa, lập tức sửng sốt,”Chị dâu nhỏ.”

Tề Mẫn Mẫn sau khi bị nhìn thấy, liền dùng sức lau nước mắt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Chắc anh đã biết em đã làm ra chuyện xấu xa gì?”

“Cái này….Chị đừng nghĩ nhiều quá. Nghe anh em giải thích rõ.” Hoắc Nhiên lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh cũng không biết làm thế nào mới tốt. Theo tính cách của anh trai, tuyệt đối sẽ không tha cho người hại chết Y Nhiên. Nhưng không ngờ đó lại chính vợ của anh ấy! Hi vọng anh ấy đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, gương mặt lãnh khốc lộ ra tia đau lòng: “Hoắc Nhiên, nên làm gì thì làm đi!”

“Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể ở cùng với nhau chính là duyên phận. Anh, đạo lý lớn này anh biết rõ.” Hoắc Nhiên cười hai tiếng, liền nhanh chân rời đi.

Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng, căng thẳng đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn: “Chú, thật xin lỗi. em không thể khuyên được bà nội.”

“Quên đi! Dù sao cũng chỉ có hình thức!” Hoắc Trì Viễn phiền chán nói. Hoắc Nhiên nói rất đúng, anh cũng không thể nói thêm nữa. Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, sao phải làm ra cái hôn lễ rối rắm kia? Chẳng qua chỉ là hình thức. Anh chỉ cần không thương Tề Mẫn Mẫn, không cưng chiều cô, thì sẽ không làm Y Nhiên thất vọng.

Nghĩ đến chuyện đó, tim anh lại như bị giằng xé.

“Nếu không, em sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn để hôn lễ không thể cử hành được?” Tề Mẫn Mẫn sốt ruột đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.

Cô không muốn là Hoắc Trì Viễn khó xử.

“Nói linh tinh gì vậy?” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt gầm nhẹ.

“Em nghĩ, nếu như em bị tai nạn xe, chịu bị thương vài chỗ, có thể kéo dài thời gian.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng xót ra đôi mắt đẹp rủ xuống.”Ít nhất sẽ không bắt anh phải cưới em bây giờ.”

Hoắc Trì Viễn đột nhiên một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, thanh âm cứng ngắc nói: “Không được suy nghĩ linh tinh!”

“Thật xin lỗi, làm anh khó xử rồi.” Tề Mẫn Mẫn túm áo Hoắc Trì Viễn, đầy áy áy nói.”Nếu anh thực sự không muốn cử hành hôn lễ, vậy chúng ta ly hôn đi!”

Lời nói của cô vừa mới thốt ra, môi đã bị Hoắc Trì Viễn che đi.

Hoắc Trì Viễn dường như muốn hòa vào trong xương tủy với Tề Mẫn Mẫn, thống khổ hôn cô. Hôi lâu sau, anh mới buông cô ra thở hổn hển, thô cứng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện rời xa! Đời này đã định chúng ta phải dây dưa cùng một chỗ cho đến chết! Cô mắc nợ thì cô phải trả.”

“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, cố kìm nén nước mắt trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 350“Cái gì?” Hoắc Nhiên kinh ngạc sửng sốt: “Anh, năm năm trước chị dâu mới mười ba tuổi.”“Đúng, cô ấy chỉ có mười ba tuổi, cô ấy không để ý đến sự sống chết của người khác mà lái xe rời đi!” Hoắc Trì Viễn có chút kích động nắm chặt quả đấm.Tai nạn xe cộ kia luôn hành hạ anh, lúc ấy nếu như anh phản ứng nhanh một chút, có lẽ Y Nhiên đã không chết.Anh thật sự rất hận Tề Mẫn Mẫn!“Cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không hiểu chuyện đi.” Hoắc Nhiên không phải rất tự tin về điều này.Anh không nghĩ tới tình thế vậy mà cứ tiến triển.Anh và Tề Mẫn Mẫn quả thực đúng là Romeo và Juliet thời hiện đại.Thế này thì làm sao có thể tiếp tục yêu?“Chuyện của hai người thì em cũng không làm gì được. Anh. Anh hãy suy nghĩ cho kỹ, anh rốt cuộc muốn gắn bó thế nào với cuộc hôn nhân này.” Hoắc Nhiên nói xong liền đi ra ngoài, khi anh mở cửa thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chứa chan nước mắt đang đứng ở ngoài cửa, lập tức sửng sốt,”Chị dâu nhỏ.”Tề Mẫn Mẫn sau khi bị nhìn thấy, liền dùng sức lau nước mắt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Chắc anh đã biết em đã làm ra chuyện xấu xa gì?”“Cái này….Chị đừng nghĩ nhiều quá. Nghe anh em giải thích rõ.” Hoắc Nhiên lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh cũng không biết làm thế nào mới tốt. Theo tính cách của anh trai, tuyệt đối sẽ không tha cho người hại chết Y Nhiên. Nhưng không ngờ đó lại chính vợ của anh ấy! Hi vọng anh ấy đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, gương mặt lãnh khốc lộ ra tia đau lòng: “Hoắc Nhiên, nên làm gì thì làm đi!”“Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể ở cùng với nhau chính là duyên phận. Anh, đạo lý lớn này anh biết rõ.” Hoắc Nhiên cười hai tiếng, liền nhanh chân rời đi.Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng, căng thẳng đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn: “Chú, thật xin lỗi. em không thể khuyên được bà nội.”“Quên đi! Dù sao cũng chỉ có hình thức!” Hoắc Trì Viễn phiền chán nói. Hoắc Nhiên nói rất đúng, anh cũng không thể nói thêm nữa. Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, sao phải làm ra cái hôn lễ rối rắm kia? Chẳng qua chỉ là hình thức. Anh chỉ cần không thương Tề Mẫn Mẫn, không cưng chiều cô, thì sẽ không làm Y Nhiên thất vọng.Nghĩ đến chuyện đó, tim anh lại như bị giằng xé.“Nếu không, em sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn để hôn lễ không thể cử hành được?” Tề Mẫn Mẫn sốt ruột đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.Cô không muốn là Hoắc Trì Viễn khó xử.“Nói linh tinh gì vậy?” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt gầm nhẹ.“Em nghĩ, nếu như em bị tai nạn xe, chịu bị thương vài chỗ, có thể kéo dài thời gian.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng xót ra đôi mắt đẹp rủ xuống.”Ít nhất sẽ không bắt anh phải cưới em bây giờ.”Hoắc Trì Viễn đột nhiên một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, thanh âm cứng ngắc nói: “Không được suy nghĩ linh tinh!”“Thật xin lỗi, làm anh khó xử rồi.” Tề Mẫn Mẫn túm áo Hoắc Trì Viễn, đầy áy áy nói.”Nếu anh thực sự không muốn cử hành hôn lễ, vậy chúng ta ly hôn đi!”Lời nói của cô vừa mới thốt ra, môi đã bị Hoắc Trì Viễn che đi.Hoắc Trì Viễn dường như muốn hòa vào trong xương tủy với Tề Mẫn Mẫn, thống khổ hôn cô. Hôi lâu sau, anh mới buông cô ra thở hổn hển, thô cứng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện rời xa! Đời này đã định chúng ta phải dây dưa cùng một chỗ cho đến chết! Cô mắc nợ thì cô phải trả.”“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, cố kìm nén nước mắt trong lòng Hoắc Trì Viễn.

Chương 350