Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 368
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 368Thư ký thấy thế, khẩn trương nâng ông dậy, nói với Dương Nguyệt Quyên: “Phu nhân, người nhanh gọi 120!”Dương Nguyệt Quyên chậm rì rì gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, sau đó mới làm bộ thương tâm bổ nhào vào bên cạnh Tề Bằng Trình, vừa hô tên của ông vừa ra vẻ thương cảm rơi lệ.….Lúc Tề Mẫn Mẫn nhận được điện thoại đang ở lớp tự học. Cô vừa nghe thấy ba té xỉu, túi sách cũng không kịp thu lại, lấy di động cúp máy, vừa chạy vừa gọi cho Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, ba em té xỉu rồi!”“Đừng khóc! Anh đi qua đón em!” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi: “Đừng khóc, ở lại trường chờ anh! Không cần gọi taxi!”Tề Mẫn Mẫn gật đầu, thả chậm bước chân, đến cửa trường học bắt đầu lo lắng chờ đợi.Không biết ba thế nào, đột nhiên lại hôn mê rồi!Cô lo lắng cho ba rất nhiều.Ngay lúc cô đang đợi đến nóng lòng, Hoắc trì Viễn vội vã lái xe đi qua.“Lên xe!” Hoắc trì Viễn dừng xe lại, mở cửa ghế phụ cho cô đi lên.Dọc đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều đã khẩn trương đến rơi nước mắt.Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, trầm thấp nói: “Đừng khóc. Ba em nhất định không nghiêm trọng. có lẽ chờ em đến là ba em tỉnh rồi.”“Hy vọng thế.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói: “Ba là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu ông ấy chết, em không còn nơi nương tựa rồi.”Hoắc trì Viễn khàn khàn nói: “Nha đầu ngốc! Em còn có anh!”Tề Mẫn Mẫn bổ nhào vào trong lòng anh, thất thanh thống khổ: “Chú à, em sợ lắm! Em sợ lần này ba thật sự sẽ rời khỏi em!”Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu của cô: “Đừng sợ! Anh vẫn sẽ ở bên em.”“Chú, nếu ba tỉnh dậy, anh không được nói cho ông ấy biết là anh đã biết người lái xe gây chuyện là em. Em không muốn để cho ông ấy lo lắng.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ tới một sự kiện, ngẩng đầu, mỹ lệ nhìn anh.“Được, anh đồng ý!” Hoắc trì Viễn trả lời.Lúc Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn chạy đến bệnh viện, thì tình cờ gặp Ưng Mẫn ở đại sảnh.“Hoắc trì Viễn, sao anh lại ở đây?” Ưng Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn, lập tức có chút vui mừng chạy đến trước mặt anh.”Thăm bệnh sao?”Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói với Ưng Mẫn:”Là ba vợ của anh, nghe nói đang nằm ở bệnh viện này.”Ưng Mẫn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, vui vẻ trên mặt lập tức biến mất, có chút mất mát nói.”Cố muốn em hỗ trợ gì không?”Hoắc trì Viễn thản nhiên cười nói:”Không cần. Nơi này có mẹ ruột của anh rồi.”Ưng Mẫn cười nói:”Cũng đúng. Đây là bệnh viện nhà anh mà.”Tề Mẫn Mẫn có chút lo lắng túm lấy bàn tay Hoắc trì Viễn, nôn nóng muốn đi đến phòng cấp cứu.Hoắc trì Viễn trấn an vòng tay ra sau lưng Tề Mẫn Mẫn, sau đó nói với Ưng Mẫn:”Vợ của anh có vẻ lo lắng cho ba vợ anh.”“Vậy mau đi đi.” Ưng Mẫn có chút lưu luyến khoát tay với Hoắc trì Viễn.”Có chuyện gì thì gọi em.”“Cám ơn!” Hoắc trì Viễn nói xong lập tức nắm tay Tề Mẫn Mẫn chạy đến phòng cấp cứu.
Chương 368
Thư ký thấy thế, khẩn trương nâng ông dậy, nói với Dương Nguyệt Quyên: “Phu nhân, người nhanh gọi 120!”
Dương Nguyệt Quyên chậm rì rì gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, sau đó mới làm bộ thương tâm bổ nhào vào bên cạnh Tề Bằng Trình, vừa hô tên của ông vừa ra vẻ thương cảm rơi lệ.
….
Lúc Tề Mẫn Mẫn nhận được điện thoại đang ở lớp tự học. Cô vừa nghe thấy ba té xỉu, túi sách cũng không kịp thu lại, lấy di động cúp máy, vừa chạy vừa gọi cho Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, ba em té xỉu rồi!”
“Đừng khóc! Anh đi qua đón em!” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi: “Đừng khóc, ở lại trường chờ anh! Không cần gọi taxi!”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu, thả chậm bước chân, đến cửa trường học bắt đầu lo lắng chờ đợi.
Không biết ba thế nào, đột nhiên lại hôn mê rồi!
Cô lo lắng cho ba rất nhiều.
Ngay lúc cô đang đợi đến nóng lòng, Hoắc trì Viễn vội vã lái xe đi qua.
“Lên xe!” Hoắc trì Viễn dừng xe lại, mở cửa ghế phụ cho cô đi lên.
Dọc đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều đã khẩn trương đến rơi nước mắt.
Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, trầm thấp nói: “Đừng khóc. Ba em nhất định không nghiêm trọng. có lẽ chờ em đến là ba em tỉnh rồi.”
“Hy vọng thế.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói: “Ba là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu ông ấy chết, em không còn nơi nương tựa rồi.”
Hoắc trì Viễn khàn khàn nói: “Nha đầu ngốc! Em còn có anh!”
Tề Mẫn Mẫn bổ nhào vào trong lòng anh, thất thanh thống khổ: “Chú à, em sợ lắm! Em sợ lần này ba thật sự sẽ rời khỏi em!”
Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu của cô: “Đừng sợ! Anh vẫn sẽ ở bên em.”
“Chú, nếu ba tỉnh dậy, anh không được nói cho ông ấy biết là anh đã biết người lái xe gây chuyện là em. Em không muốn để cho ông ấy lo lắng.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ tới một sự kiện, ngẩng đầu, mỹ lệ nhìn anh.
“Được, anh đồng ý!” Hoắc trì Viễn trả lời.
Lúc Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn chạy đến bệnh viện, thì tình cờ gặp Ưng Mẫn ở đại sảnh.
“Hoắc trì Viễn, sao anh lại ở đây?” Ưng Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn, lập tức có chút vui mừng chạy đến trước mặt anh.”Thăm bệnh sao?”
Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói với Ưng Mẫn:”Là ba vợ của anh, nghe nói đang nằm ở bệnh viện này.”
Ưng Mẫn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, vui vẻ trên mặt lập tức biến mất, có chút mất mát nói.”Cố muốn em hỗ trợ gì không?”
Hoắc trì Viễn thản nhiên cười nói:”Không cần. Nơi này có mẹ ruột của anh rồi.”
Ưng Mẫn cười nói:”Cũng đúng. Đây là bệnh viện nhà anh mà.”
Tề Mẫn Mẫn có chút lo lắng túm lấy bàn tay Hoắc trì Viễn, nôn nóng muốn đi đến phòng cấp cứu.
Hoắc trì Viễn trấn an vòng tay ra sau lưng Tề Mẫn Mẫn, sau đó nói với Ưng Mẫn:”Vợ của anh có vẻ lo lắng cho ba vợ anh.”
“Vậy mau đi đi.” Ưng Mẫn có chút lưu luyến khoát tay với Hoắc trì Viễn.”Có chuyện gì thì gọi em.”
“Cám ơn!” Hoắc trì Viễn nói xong lập tức nắm tay Tề Mẫn Mẫn chạy đến phòng cấp cứu.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 368Thư ký thấy thế, khẩn trương nâng ông dậy, nói với Dương Nguyệt Quyên: “Phu nhân, người nhanh gọi 120!”Dương Nguyệt Quyên chậm rì rì gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, sau đó mới làm bộ thương tâm bổ nhào vào bên cạnh Tề Bằng Trình, vừa hô tên của ông vừa ra vẻ thương cảm rơi lệ.….Lúc Tề Mẫn Mẫn nhận được điện thoại đang ở lớp tự học. Cô vừa nghe thấy ba té xỉu, túi sách cũng không kịp thu lại, lấy di động cúp máy, vừa chạy vừa gọi cho Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, ba em té xỉu rồi!”“Đừng khóc! Anh đi qua đón em!” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi: “Đừng khóc, ở lại trường chờ anh! Không cần gọi taxi!”Tề Mẫn Mẫn gật đầu, thả chậm bước chân, đến cửa trường học bắt đầu lo lắng chờ đợi.Không biết ba thế nào, đột nhiên lại hôn mê rồi!Cô lo lắng cho ba rất nhiều.Ngay lúc cô đang đợi đến nóng lòng, Hoắc trì Viễn vội vã lái xe đi qua.“Lên xe!” Hoắc trì Viễn dừng xe lại, mở cửa ghế phụ cho cô đi lên.Dọc đường đi, Tề Mẫn Mẫn đều đã khẩn trương đến rơi nước mắt.Hoắc trì Viễn cầm tay Tề Mẫn Mẫn, trầm thấp nói: “Đừng khóc. Ba em nhất định không nghiêm trọng. có lẽ chờ em đến là ba em tỉnh rồi.”“Hy vọng thế.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói: “Ba là người thân duy nhất trên thế giới này của em, nếu ông ấy chết, em không còn nơi nương tựa rồi.”Hoắc trì Viễn khàn khàn nói: “Nha đầu ngốc! Em còn có anh!”Tề Mẫn Mẫn bổ nhào vào trong lòng anh, thất thanh thống khổ: “Chú à, em sợ lắm! Em sợ lần này ba thật sự sẽ rời khỏi em!”Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn nhẹ l*n đ*nh đầu của cô: “Đừng sợ! Anh vẫn sẽ ở bên em.”“Chú, nếu ba tỉnh dậy, anh không được nói cho ông ấy biết là anh đã biết người lái xe gây chuyện là em. Em không muốn để cho ông ấy lo lắng.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ tới một sự kiện, ngẩng đầu, mỹ lệ nhìn anh.“Được, anh đồng ý!” Hoắc trì Viễn trả lời.Lúc Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn chạy đến bệnh viện, thì tình cờ gặp Ưng Mẫn ở đại sảnh.“Hoắc trì Viễn, sao anh lại ở đây?” Ưng Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn, lập tức có chút vui mừng chạy đến trước mặt anh.”Thăm bệnh sao?”Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói với Ưng Mẫn:”Là ba vợ của anh, nghe nói đang nằm ở bệnh viện này.”Ưng Mẫn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, vui vẻ trên mặt lập tức biến mất, có chút mất mát nói.”Cố muốn em hỗ trợ gì không?”Hoắc trì Viễn thản nhiên cười nói:”Không cần. Nơi này có mẹ ruột của anh rồi.”Ưng Mẫn cười nói:”Cũng đúng. Đây là bệnh viện nhà anh mà.”Tề Mẫn Mẫn có chút lo lắng túm lấy bàn tay Hoắc trì Viễn, nôn nóng muốn đi đến phòng cấp cứu.Hoắc trì Viễn trấn an vòng tay ra sau lưng Tề Mẫn Mẫn, sau đó nói với Ưng Mẫn:”Vợ của anh có vẻ lo lắng cho ba vợ anh.”“Vậy mau đi đi.” Ưng Mẫn có chút lưu luyến khoát tay với Hoắc trì Viễn.”Có chuyện gì thì gọi em.”“Cám ơn!” Hoắc trì Viễn nói xong lập tức nắm tay Tề Mẫn Mẫn chạy đến phòng cấp cứu.