Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 389
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 389“Nha đầu…” Hoắc trì Viễn còn không kịp cầm tay của cô, liền thấy cô biết mất trước mặt mình. Anh căm tức đập vào tay lái.Y Nhiên lại mơ hồ xuất hiện ở trong đầu anh, anh dùng lực nắm tay lại.Qua lại, không thể thoải mái, anh làm sao có thể yêu cô đây!Anh chưa trở lại phòng ngủ, mà lập tức đi về phòng chiếu phim. Sau khi mở lên, anh lại cô đơn ngồi trên ghế sofa, mỗi lần màn hình xuất hiện hình ảnh của Y Nhiên, lại lâm thật sâu vào trong mâu thuẫn, không thể tự kiềm chế được.Từ lúc 3 tuổi đến 25 tuổi, tính mạng của anh luôn có sự tham dự của Y Nhiên, cô giống như thạch tín, đã rót tận vào trong cốt nhục của anh, muốn quên mà không thể.“Hoắc trì Viễn, I love you.”Lời nói của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên chui vào trong tay của Hoắc trì Viễn, một lần lại một lần.Hoắc trì Viễn che mặt, thống khổ gầm nhẹ: “Y Nhiên, giúp anh!”Không có người trả lời anh.Có thể giúp anh chỉ có mình anh thôi.Chỉ có chính anh mới có thể cứu chuộc trái tim của anh.Tề Mẫn Mẫn, nếu như là một khối đường ngọt ngào, không chỉ ngọt miệng anh, mà còn ngọt cả tim của anh.Nhưng ại sao anh có thể phản bội lại Y Nhiên, chấp nhận tình yêu của Tề Mẫn Mẫn.Y Nhiên chết đi, nếu anh ân ái ngọt ngào với hung thủ đã hại chết cô, lương tâm của anh sẽ không thể ngủ yên.Đã hơn một giờ, Hoắc trì Viễn vẫn chưa trở về phòng, Tề Mẫn Mẫn ngồi trên giường lớn trống rỗng, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.Anh không muốn về phòng, là vì không muốn gặp cô sao!Anh như vậy mà không muốn nhận tình yêu của cô sao!Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn mu bàn tay, nước mắt tí tách rơi trên giường.Cô không nên ôm ảo tưởng quá lớn, cho rằng Hoắc trì Viễn có thể buông lỏng thù hận, không hề cố kỵ mà yêu cô.Không thể!Thật giống như cô đâm chết Y Nhiên, không cách nào làm cho đối phương sống lại.Hôm nay cô không nên nói gì, nếu không nói, bọn họ còn có thể duy trì cục diện như gần như xa, cô còn có thể sống trong sự cưng chiều của anh, được hạnh phúc ngụy trang. Mà hiện tại, cô muốn ngụy trang cũng không có cơ hội.Một đêm mất ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng thì cô mới cuộn mình nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ.Ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện đầu giường có một tờ séc, bên cạnh có một tờ giấy: “Đi giúp ba em đi, anh có việc đi công tác.”Một câu đơn giản khiến cho cô đau lòng đến cực điểm.Đột nhiên Hoắc trì Viễn đi công tác, nhất định là bởi vì không muốn gặp cô.Hoắc trì Viễn, em chỉ muốn yêu anh thôi, vì sao lại không thể!Cầm lấy tờ sẽ chín con số ở đầu giường, nước mắt của cô không thể khống chế được mà tràn ra ngoài.Hung thủ đâm chết người con gái của anh, sao cô có thể có tư cách nhận sự giúp đỡ của anh!
Chương 389
“Nha đầu…” Hoắc trì Viễn còn không kịp cầm tay của cô, liền thấy cô biết mất trước mặt mình. Anh căm tức đập vào tay lái.
Y Nhiên lại mơ hồ xuất hiện ở trong đầu anh, anh dùng lực nắm tay lại.
Qua lại, không thể thoải mái, anh làm sao có thể yêu cô đây!
Anh chưa trở lại phòng ngủ, mà lập tức đi về phòng chiếu phim. Sau khi mở lên, anh lại cô đơn ngồi trên ghế sofa, mỗi lần màn hình xuất hiện hình ảnh của Y Nhiên, lại lâm thật sâu vào trong mâu thuẫn, không thể tự kiềm chế được.
Từ lúc 3 tuổi đến 25 tuổi, tính mạng của anh luôn có sự tham dự của Y Nhiên, cô giống như thạch tín, đã rót tận vào trong cốt nhục của anh, muốn quên mà không thể.
“Hoắc trì Viễn, I love you.”
Lời nói của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên chui vào trong tay của Hoắc trì Viễn, một lần lại một lần.
Hoắc trì Viễn che mặt, thống khổ gầm nhẹ: “Y Nhiên, giúp anh!”
Không có người trả lời anh.
Có thể giúp anh chỉ có mình anh thôi.
Chỉ có chính anh mới có thể cứu chuộc trái tim của anh.
Tề Mẫn Mẫn, nếu như là một khối đường ngọt ngào, không chỉ ngọt miệng anh, mà còn ngọt cả tim của anh.
Nhưng ại sao anh có thể phản bội lại Y Nhiên, chấp nhận tình yêu của Tề Mẫn Mẫn.
Y Nhiên chết đi, nếu anh ân ái ngọt ngào với hung thủ đã hại chết cô, lương tâm của anh sẽ không thể ngủ yên.
Đã hơn một giờ, Hoắc trì Viễn vẫn chưa trở về phòng, Tề Mẫn Mẫn ngồi trên giường lớn trống rỗng, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Anh không muốn về phòng, là vì không muốn gặp cô sao!
Anh như vậy mà không muốn nhận tình yêu của cô sao!
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn mu bàn tay, nước mắt tí tách rơi trên giường.
Cô không nên ôm ảo tưởng quá lớn, cho rằng Hoắc trì Viễn có thể buông lỏng thù hận, không hề cố kỵ mà yêu cô.
Không thể!
Thật giống như cô đâm chết Y Nhiên, không cách nào làm cho đối phương sống lại.
Hôm nay cô không nên nói gì, nếu không nói, bọn họ còn có thể duy trì cục diện như gần như xa, cô còn có thể sống trong sự cưng chiều của anh, được hạnh phúc ngụy trang. Mà hiện tại, cô muốn ngụy trang cũng không có cơ hội.
Một đêm mất ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng thì cô mới cuộn mình nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện đầu giường có một tờ séc, bên cạnh có một tờ giấy: “Đi giúp ba em đi, anh có việc đi công tác.”
Một câu đơn giản khiến cho cô đau lòng đến cực điểm.
Đột nhiên Hoắc trì Viễn đi công tác, nhất định là bởi vì không muốn gặp cô.
Hoắc trì Viễn, em chỉ muốn yêu anh thôi, vì sao lại không thể!
Cầm lấy tờ sẽ chín con số ở đầu giường, nước mắt của cô không thể khống chế được mà tràn ra ngoài.
Hung thủ đâm chết người con gái của anh, sao cô có thể có tư cách nhận sự giúp đỡ của anh!
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 389“Nha đầu…” Hoắc trì Viễn còn không kịp cầm tay của cô, liền thấy cô biết mất trước mặt mình. Anh căm tức đập vào tay lái.Y Nhiên lại mơ hồ xuất hiện ở trong đầu anh, anh dùng lực nắm tay lại.Qua lại, không thể thoải mái, anh làm sao có thể yêu cô đây!Anh chưa trở lại phòng ngủ, mà lập tức đi về phòng chiếu phim. Sau khi mở lên, anh lại cô đơn ngồi trên ghế sofa, mỗi lần màn hình xuất hiện hình ảnh của Y Nhiên, lại lâm thật sâu vào trong mâu thuẫn, không thể tự kiềm chế được.Từ lúc 3 tuổi đến 25 tuổi, tính mạng của anh luôn có sự tham dự của Y Nhiên, cô giống như thạch tín, đã rót tận vào trong cốt nhục của anh, muốn quên mà không thể.“Hoắc trì Viễn, I love you.”Lời nói của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên chui vào trong tay của Hoắc trì Viễn, một lần lại một lần.Hoắc trì Viễn che mặt, thống khổ gầm nhẹ: “Y Nhiên, giúp anh!”Không có người trả lời anh.Có thể giúp anh chỉ có mình anh thôi.Chỉ có chính anh mới có thể cứu chuộc trái tim của anh.Tề Mẫn Mẫn, nếu như là một khối đường ngọt ngào, không chỉ ngọt miệng anh, mà còn ngọt cả tim của anh.Nhưng ại sao anh có thể phản bội lại Y Nhiên, chấp nhận tình yêu của Tề Mẫn Mẫn.Y Nhiên chết đi, nếu anh ân ái ngọt ngào với hung thủ đã hại chết cô, lương tâm của anh sẽ không thể ngủ yên.Đã hơn một giờ, Hoắc trì Viễn vẫn chưa trở về phòng, Tề Mẫn Mẫn ngồi trên giường lớn trống rỗng, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.Anh không muốn về phòng, là vì không muốn gặp cô sao!Anh như vậy mà không muốn nhận tình yêu của cô sao!Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn mu bàn tay, nước mắt tí tách rơi trên giường.Cô không nên ôm ảo tưởng quá lớn, cho rằng Hoắc trì Viễn có thể buông lỏng thù hận, không hề cố kỵ mà yêu cô.Không thể!Thật giống như cô đâm chết Y Nhiên, không cách nào làm cho đối phương sống lại.Hôm nay cô không nên nói gì, nếu không nói, bọn họ còn có thể duy trì cục diện như gần như xa, cô còn có thể sống trong sự cưng chiều của anh, được hạnh phúc ngụy trang. Mà hiện tại, cô muốn ngụy trang cũng không có cơ hội.Một đêm mất ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng thì cô mới cuộn mình nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ.Ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện đầu giường có một tờ séc, bên cạnh có một tờ giấy: “Đi giúp ba em đi, anh có việc đi công tác.”Một câu đơn giản khiến cho cô đau lòng đến cực điểm.Đột nhiên Hoắc trì Viễn đi công tác, nhất định là bởi vì không muốn gặp cô.Hoắc trì Viễn, em chỉ muốn yêu anh thôi, vì sao lại không thể!Cầm lấy tờ sẽ chín con số ở đầu giường, nước mắt của cô không thể khống chế được mà tràn ra ngoài.Hung thủ đâm chết người con gái của anh, sao cô có thể có tư cách nhận sự giúp đỡ của anh!