Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 479
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 479Tề Mẫn Mẫn khẩn trương lúc này mới thoáng tốt hơn một chút.Hoắc trì Viễn một tay ôm cô, một bên chuyển tay lái, đi vào đường quốc lộ.Về đến nhà, Hoắc trì Viễn nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô vào trong.Trong phòng khách trừ bỏ có ba mẹ Cố, bà nội Hoắc, còn có một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi.Tề Mẫn Mẫn khẩn trương ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, đứng ở bên cạnh anh.“Bé con, đây là cô, chú.” Hoắc trì Viễn vỗ nhẹ lên tay cô giới thiệu, “Cô, chú, đây là Tề Mẫn Mẫn.”“Cô, chú!” Tề Mẫn Mẫn hơi cúi người, lo lắng theo sát chào hỏi. Bộ dáng cô Cố cùng bà nội Hoắc rất giống nhau, chỉ là nhiều hơn một phần giỏi giang cùng thành thục. Dáng người chú khôi ngô, bụng có chút to, vừa thấy liền biết là một quan lớn, có chút khéo léo cùng lão luyện. Bố chồng tuy là viện trưởng bệnh viện, nhưng cô lại không cảm giác được sự khôn khéo này.Cố Hoài Cẩn cười vươn tay với Tề Mẫn Mẫn, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bộ dáng cũng khá được.”Có lẽ là do Cố Hoài Cẩn cười lên rất giống với bà nội Hoắc, cho nên hoảng hốt trong lòng Tề Mẫn Mẫn cũng lập tức tan biến. Cô cười khẽ nói: “Cô cũng rất đẹp.”“Cái miệng nhỏ này cũng thật ngọt!” Cố Hoài Cẩn dùng sức nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn.”Cô bình thường cũng khá bận, chỉ bớt được chút thời gian đến đây cho nên vẫn chưa gặp được con. Nghe ba con nói Tết này liền cử hành hôn lễ, cô cố ý cùng với chú con từ chối tiệc tùng qua đây. Thật đúng là đứa nhỏ khiến người ta yêu thích. Bà nội vẫn luôn ở bên tai cô khen ngợi con không dứt.”“Bà nội vốn yêu ai yêu cả đường đi. Con kỳ thật cũng không có tốt như vậy.” Tề Mẫn Mẫn khiêm tốn nói. Bà nội là người hiểu rõ Hoắc trì Viễn nhất, cho nên chỉ cần là Hoắc trì Viễn thích, bà nội cũng sẽ thích. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tốt. Nếu so sánh với Tưởng Y Nhiên, cô thực sự chỉ là con nhóc bình thường đến không thể bình thường hơn.“Cô cũng yêu ai yêu cả đường đi.” Cố Hoài Cẩn xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tràn ngập ý cười vui mừng.“Hoài Cẩn, em đã thích cháu dâu như vậy sao còn không đưa quà gặp mặt?” Tôn Kiên cười cười ném qua cho bà xã một cái ánh mắt.Cố Hoài Cẩn lúc này mới nhớ tới. Bà liền cởi chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay xuống đeo vào trên cổ tay Tề Mẫn Mẫn: “Cô cũng không có đồ gì đáng giá cả. Đây là vật bà nội cho cô lúc cô gả cho chú con. Cô vẫn luôn nghĩ để giành nó cho cháu dâu Cố gia. Giờ cũng đã đến lúc rồi.””Cô à, con nhỏ tuổi như vậy không phù hợp đeo vòng tay quý giá như thế đâu. Cô vẫn giữ lại dùng đi ạ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức tháo vòng tay định trả lại cho Cố Hoài Cẩn. Mới gặp mặt lần đầu tiên, sao Tề Mẫn Mẫn lại không biết xấu hổ nhận lễ vật quan trọng như thế chứ? Đồ cưới của cô nên để lại cho con dâu hoặc con gái chứ.”Đây là con không thích quà cô tặng sao?” Cố Hoài Cẩn lạnh mặt, làm ra vẻ tức giận. Quả thật bà muốn tặng món quà gì đó cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng ngoại trừ chiếc vòng tay này bà cũng chẳng có gì quý giá cả.”Cô à, không phải vậy đâu! Món quà này quá quý giá!” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn về phía Hoắc trì Viễn, hi vọng anh có thể nói giúp cô vài câu. Cô cũng không dám giữ vòng tay gia truyền của cô đâu.”Hoài Cẩn, đây là đồ cưới mẹ cho cô, cô nên giữ kỹ mớn phải!” Chu Cầm chân thành nói. Tuy em dâu làm cục trưởng nhưng liêm khiết. Vòng ngọc có lẽ là thứ quý giá nhất trong tay em ấy rồi. Bà cũng rất vui vì em dâu yêu quý Tề Mẫn Mẫn nhưng món quà này thật sự quá quý giá rồi!”Cô à, con biết cô thương con nhất. Nhưng mà bà nội đã tặng chiếc vòng này coi như quà cười của cô, cô nên tặng lại cho em họ sẽ hợp lý hơn. Con cũng không muốn chiếm đồ cười của em họ đâu!” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh cô, cười nói.”Hoài Cẩn, tấm lòng của em Tề Mẫn Mẫn đã nhận rồi. Ngày hai đứa nó kết hôn, em cho hai đứa nó một phong bao lì xì là được rồi!””Anh trai con nói đúng đó!”
Chương 479
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương lúc này mới thoáng tốt hơn một chút.
Hoắc trì Viễn một tay ôm cô, một bên chuyển tay lái, đi vào đường quốc lộ.
Về đến nhà, Hoắc trì Viễn nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô vào trong.
Trong phòng khách trừ bỏ có ba mẹ Cố, bà nội Hoắc, còn có một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi.
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, đứng ở bên cạnh anh.
“Bé con, đây là cô, chú.” Hoắc trì Viễn vỗ nhẹ lên tay cô giới thiệu, “Cô, chú, đây là Tề Mẫn Mẫn.”
“Cô, chú!” Tề Mẫn Mẫn hơi cúi người, lo lắng theo sát chào hỏi. Bộ dáng cô Cố cùng bà nội Hoắc rất giống nhau, chỉ là nhiều hơn một phần giỏi giang cùng thành thục. Dáng người chú khôi ngô, bụng có chút to, vừa thấy liền biết là một quan lớn, có chút khéo léo cùng lão luyện. Bố chồng tuy là viện trưởng bệnh viện, nhưng cô lại không cảm giác được sự khôn khéo này.
Cố Hoài Cẩn cười vươn tay với Tề Mẫn Mẫn, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bộ dáng cũng khá được.”
Có lẽ là do Cố Hoài Cẩn cười lên rất giống với bà nội Hoắc, cho nên hoảng hốt trong lòng Tề Mẫn Mẫn cũng lập tức tan biến. Cô cười khẽ nói: “Cô cũng rất đẹp.”
“Cái miệng nhỏ này cũng thật ngọt!” Cố Hoài Cẩn dùng sức nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn.”Cô bình thường cũng khá bận, chỉ bớt được chút thời gian đến đây cho nên vẫn chưa gặp được con. Nghe ba con nói Tết này liền cử hành hôn lễ, cô cố ý cùng với chú con từ chối tiệc tùng qua đây. Thật đúng là đứa nhỏ khiến người ta yêu thích. Bà nội vẫn luôn ở bên tai cô khen ngợi con không dứt.”
“Bà nội vốn yêu ai yêu cả đường đi. Con kỳ thật cũng không có tốt như vậy.” Tề Mẫn Mẫn khiêm tốn nói. Bà nội là người hiểu rõ Hoắc trì Viễn nhất, cho nên chỉ cần là Hoắc trì Viễn thích, bà nội cũng sẽ thích. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tốt. Nếu so sánh với Tưởng Y Nhiên, cô thực sự chỉ là con nhóc bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Cô cũng yêu ai yêu cả đường đi.” Cố Hoài Cẩn xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tràn ngập ý cười vui mừng.
“Hoài Cẩn, em đã thích cháu dâu như vậy sao còn không đưa quà gặp mặt?” Tôn Kiên cười cười ném qua cho bà xã một cái ánh mắt.
Cố Hoài Cẩn lúc này mới nhớ tới. Bà liền cởi chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay xuống đeo vào trên cổ tay Tề Mẫn Mẫn: “Cô cũng không có đồ gì đáng giá cả. Đây là vật bà nội cho cô lúc cô gả cho chú con. Cô vẫn luôn nghĩ để giành nó cho cháu dâu Cố gia. Giờ cũng đã đến lúc rồi.”
”Cô à, con nhỏ tuổi như vậy không phù hợp đeo vòng tay quý giá như thế đâu. Cô vẫn giữ lại dùng đi ạ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức tháo vòng tay định trả lại cho Cố Hoài Cẩn. Mới gặp mặt lần đầu tiên, sao Tề Mẫn Mẫn lại không biết xấu hổ nhận lễ vật quan trọng như thế chứ? Đồ cưới của cô nên để lại cho con dâu hoặc con gái chứ.
”Đây là con không thích quà cô tặng sao?” Cố Hoài Cẩn lạnh mặt, làm ra vẻ tức giận. Quả thật bà muốn tặng món quà gì đó cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng ngoại trừ chiếc vòng tay này bà cũng chẳng có gì quý giá cả.
”Cô à, không phải vậy đâu! Món quà này quá quý giá!” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn về phía Hoắc trì Viễn, hi vọng anh có thể nói giúp cô vài câu. Cô cũng không dám giữ vòng tay gia truyền của cô đâu.
”Hoài Cẩn, đây là đồ cưới mẹ cho cô, cô nên giữ kỹ mớn phải!” Chu Cầm chân thành nói. Tuy em dâu làm cục trưởng nhưng liêm khiết. Vòng ngọc có lẽ là thứ quý giá nhất trong tay em ấy rồi. Bà cũng rất vui vì em dâu yêu quý Tề Mẫn Mẫn nhưng món quà này thật sự quá quý giá rồi!
”Cô à, con biết cô thương con nhất. Nhưng mà bà nội đã tặng chiếc vòng này coi như quà cười của cô, cô nên tặng lại cho em họ sẽ hợp lý hơn. Con cũng không muốn chiếm đồ cười của em họ đâu!” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh cô, cười nói.
”Hoài Cẩn, tấm lòng của em Tề Mẫn Mẫn đã nhận rồi. Ngày hai đứa nó kết hôn, em cho hai đứa nó một phong bao lì xì là được rồi!”
”Anh trai con nói đúng đó!”
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 479Tề Mẫn Mẫn khẩn trương lúc này mới thoáng tốt hơn một chút.Hoắc trì Viễn một tay ôm cô, một bên chuyển tay lái, đi vào đường quốc lộ.Về đến nhà, Hoắc trì Viễn nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô vào trong.Trong phòng khách trừ bỏ có ba mẹ Cố, bà nội Hoắc, còn có một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi.Tề Mẫn Mẫn khẩn trương ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, đứng ở bên cạnh anh.“Bé con, đây là cô, chú.” Hoắc trì Viễn vỗ nhẹ lên tay cô giới thiệu, “Cô, chú, đây là Tề Mẫn Mẫn.”“Cô, chú!” Tề Mẫn Mẫn hơi cúi người, lo lắng theo sát chào hỏi. Bộ dáng cô Cố cùng bà nội Hoắc rất giống nhau, chỉ là nhiều hơn một phần giỏi giang cùng thành thục. Dáng người chú khôi ngô, bụng có chút to, vừa thấy liền biết là một quan lớn, có chút khéo léo cùng lão luyện. Bố chồng tuy là viện trưởng bệnh viện, nhưng cô lại không cảm giác được sự khôn khéo này.Cố Hoài Cẩn cười vươn tay với Tề Mẫn Mẫn, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bộ dáng cũng khá được.”Có lẽ là do Cố Hoài Cẩn cười lên rất giống với bà nội Hoắc, cho nên hoảng hốt trong lòng Tề Mẫn Mẫn cũng lập tức tan biến. Cô cười khẽ nói: “Cô cũng rất đẹp.”“Cái miệng nhỏ này cũng thật ngọt!” Cố Hoài Cẩn dùng sức nhéo nhéo đôi má Tề Mẫn Mẫn.”Cô bình thường cũng khá bận, chỉ bớt được chút thời gian đến đây cho nên vẫn chưa gặp được con. Nghe ba con nói Tết này liền cử hành hôn lễ, cô cố ý cùng với chú con từ chối tiệc tùng qua đây. Thật đúng là đứa nhỏ khiến người ta yêu thích. Bà nội vẫn luôn ở bên tai cô khen ngợi con không dứt.”“Bà nội vốn yêu ai yêu cả đường đi. Con kỳ thật cũng không có tốt như vậy.” Tề Mẫn Mẫn khiêm tốn nói. Bà nội là người hiểu rõ Hoắc trì Viễn nhất, cho nên chỉ cần là Hoắc trì Viễn thích, bà nội cũng sẽ thích. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tốt. Nếu so sánh với Tưởng Y Nhiên, cô thực sự chỉ là con nhóc bình thường đến không thể bình thường hơn.“Cô cũng yêu ai yêu cả đường đi.” Cố Hoài Cẩn xoa xoa mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tràn ngập ý cười vui mừng.“Hoài Cẩn, em đã thích cháu dâu như vậy sao còn không đưa quà gặp mặt?” Tôn Kiên cười cười ném qua cho bà xã một cái ánh mắt.Cố Hoài Cẩn lúc này mới nhớ tới. Bà liền cởi chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay xuống đeo vào trên cổ tay Tề Mẫn Mẫn: “Cô cũng không có đồ gì đáng giá cả. Đây là vật bà nội cho cô lúc cô gả cho chú con. Cô vẫn luôn nghĩ để giành nó cho cháu dâu Cố gia. Giờ cũng đã đến lúc rồi.””Cô à, con nhỏ tuổi như vậy không phù hợp đeo vòng tay quý giá như thế đâu. Cô vẫn giữ lại dùng đi ạ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức tháo vòng tay định trả lại cho Cố Hoài Cẩn. Mới gặp mặt lần đầu tiên, sao Tề Mẫn Mẫn lại không biết xấu hổ nhận lễ vật quan trọng như thế chứ? Đồ cưới của cô nên để lại cho con dâu hoặc con gái chứ.”Đây là con không thích quà cô tặng sao?” Cố Hoài Cẩn lạnh mặt, làm ra vẻ tức giận. Quả thật bà muốn tặng món quà gì đó cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng ngoại trừ chiếc vòng tay này bà cũng chẳng có gì quý giá cả.”Cô à, không phải vậy đâu! Món quà này quá quý giá!” Tề Mẫn Mẫn bất an nhìn về phía Hoắc trì Viễn, hi vọng anh có thể nói giúp cô vài câu. Cô cũng không dám giữ vòng tay gia truyền của cô đâu.”Hoài Cẩn, đây là đồ cưới mẹ cho cô, cô nên giữ kỹ mớn phải!” Chu Cầm chân thành nói. Tuy em dâu làm cục trưởng nhưng liêm khiết. Vòng ngọc có lẽ là thứ quý giá nhất trong tay em ấy rồi. Bà cũng rất vui vì em dâu yêu quý Tề Mẫn Mẫn nhưng món quà này thật sự quá quý giá rồi!”Cô à, con biết cô thương con nhất. Nhưng mà bà nội đã tặng chiếc vòng này coi như quà cười của cô, cô nên tặng lại cho em họ sẽ hợp lý hơn. Con cũng không muốn chiếm đồ cười của em họ đâu!” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh cô, cười nói.”Hoài Cẩn, tấm lòng của em Tề Mẫn Mẫn đã nhận rồi. Ngày hai đứa nó kết hôn, em cho hai đứa nó một phong bao lì xì là được rồi!””Anh trai con nói đúng đó!”