Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 488
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 488“Em nên cao hứng, anh chỉ muốn em!” Hoắc trì Viễn sâu xa khó hiệu nhìn môi cô.Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, không hề phản bác Hoắc trì Viễn. Nếu anh có người khác ở bên ngoài, cô nhất định sẽ khóc nhè, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.Nhưng căn bản cô không ứng phó được với sự triền miên cả đêm của anh.Cô lấy lòng mát xa cho anh, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Cúng ta có thể thương lượng không?”“Cái gì?” Hoắc trì Viễn không hiểu nhìn cô.“Một ngày chúng ta chỉ làm một lần, có được không?” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay lên, nhút nhát hỏi.“Anh không bệnh!” Hoắc trì Viễn trừng mắt nhìn cô.Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nói thêm: “hai lần.”Đang nhìn đến ánh mắt rét lạnh của anh, cô nhút nhát bỏ thêm một ngón tay: “Em hy sinh một chút, ba laanf1”Hoắc trì Viễn tách mười ngón tay của Tề Mẫn Mẫn ra, khí phách nói: “không làm đủ hết mười ngón tay, anh sẽ không tha cho em?”“Mười lần?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng mắt.Mười lần?Mười lần cô sẽ hỏng mất Tha cho cô đi!Bà nội Hoắc nằm trên giường, nói với con trai đang châm cứu cho mình:”Bữa tối liên hoan đã chuẩn bị xong chưa? Hoắc Nhiên và Chu Cầm đã mời hết nhà thông gia chưa? Bao nhiêu túi quà? Lần đầu chính thức gặp mặt, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.”“Mẹ, tất cả đều được bố trí rất tốt rồi, mẹ không cần để tâm quá. Quà cưới là đích thân Tiểu Viễn gọi, chắc chắn nó sẽ không thất lễ đâu.” Hoắc Hoài Lễ châm kim vào đầu gối mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng miết cây kim, k*ch th*ch giây thần kinh mẫn cảm.“Tiểu Viễn gói thì mẹ an tâm. Nó thương vợ như vậy, không thể thiếu được.” Bà nội Hoắc hài lòng nở nụ cười.Nửa giờ sau, Hoắc Hoài Lễ rút hết kim châm trên người bà nội Hoắc ra, bỏ vào một cái hộp nhỏ chuyên dùng đựng kim:”Mẹ, để con gọi giúp việc giúp mẹ mặc quần áo.”Bà nội Hoắc ngồi dậy, gật đầu với con trai.Chỉ chốc lát sáu, thím Vương liền đi vào, quan tâm hỏi:”Lão phu nhân, hôm nay bà muốn mặc gì?”“Cái móc bên trái có treo một bộ sườn xám, thím lấy ra đây, để tôi xem còn mặc được nữa không?” Bà nội Hoắc cười dặn dò.“Lão phu nhân mấy năm nay không hề lên cân, nhất định mặc vừa.” Thím Vương lấy lòng nói.Với sự trợ giúp của thím Vương, mặc bộ sườn xám vào, sửa sang lại chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ.Trong phòng khách sớm đã kín người ngồi.“Mẹ, chúng ta đi trước thôi. Cũng không nên để người nhà họ Tề chờ chúng ta.” Chu Cầm chào đón, thay người giúp việc đẩy xe lăn của bà nội Hoắc, đưa bà đến trước mặt mọi người.“Ừm. Nên đi sớm một chút.” Bà nội Hoắc đồng ý nói.”Đúng rồi, thím Vương, giúp tôi mang cái hòm ở đầu giường ra đây.”“Bà nội, bà lại lấy đồ gia truyền nào ra tặng cho cháu dâu vậy?” Hoắc Nhiên tò mò ôm cổ bà nội Hoắc hỏi.
Chương 488
“Em nên cao hứng, anh chỉ muốn em!” Hoắc trì Viễn sâu xa khó hiệu nhìn môi cô.
Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, không hề phản bác Hoắc trì Viễn. Nếu anh có người khác ở bên ngoài, cô nhất định sẽ khóc nhè, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Nhưng căn bản cô không ứng phó được với sự triền miên cả đêm của anh.
Cô lấy lòng mát xa cho anh, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Cúng ta có thể thương lượng không?”
“Cái gì?” Hoắc trì Viễn không hiểu nhìn cô.
“Một ngày chúng ta chỉ làm một lần, có được không?” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay lên, nhút nhát hỏi.
“Anh không bệnh!” Hoắc trì Viễn trừng mắt nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nói thêm: “hai lần.”
Đang nhìn đến ánh mắt rét lạnh của anh, cô nhút nhát bỏ thêm một ngón tay: “Em hy sinh một chút, ba laanf1”
Hoắc trì Viễn tách mười ngón tay của Tề Mẫn Mẫn ra, khí phách nói: “không làm đủ hết mười ngón tay, anh sẽ không tha cho em?”
“Mười lần?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng mắt.
Mười lần?
Mười lần cô sẽ hỏng mất Tha cho cô đi!
Bà nội Hoắc nằm trên giường, nói với con trai đang châm cứu cho mình:”Bữa tối liên hoan đã chuẩn bị xong chưa? Hoắc Nhiên và Chu Cầm đã mời hết nhà thông gia chưa? Bao nhiêu túi quà? Lần đầu chính thức gặp mặt, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.”
“Mẹ, tất cả đều được bố trí rất tốt rồi, mẹ không cần để tâm quá. Quà cưới là đích thân Tiểu Viễn gọi, chắc chắn nó sẽ không thất lễ đâu.” Hoắc Hoài Lễ châm kim vào đầu gối mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng miết cây kim, k*ch th*ch giây thần kinh mẫn cảm.
“Tiểu Viễn gói thì mẹ an tâm. Nó thương vợ như vậy, không thể thiếu được.” Bà nội Hoắc hài lòng nở nụ cười.
Nửa giờ sau, Hoắc Hoài Lễ rút hết kim châm trên người bà nội Hoắc ra, bỏ vào một cái hộp nhỏ chuyên dùng đựng kim:”Mẹ, để con gọi giúp việc giúp mẹ mặc quần áo.”
Bà nội Hoắc ngồi dậy, gật đầu với con trai.
Chỉ chốc lát sáu, thím Vương liền đi vào, quan tâm hỏi:”Lão phu nhân, hôm nay bà muốn mặc gì?”
“Cái móc bên trái có treo một bộ sườn xám, thím lấy ra đây, để tôi xem còn mặc được nữa không?” Bà nội Hoắc cười dặn dò.
“Lão phu nhân mấy năm nay không hề lên cân, nhất định mặc vừa.” Thím Vương lấy lòng nói.
Với sự trợ giúp của thím Vương, mặc bộ sườn xám vào, sửa sang lại chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách sớm đã kín người ngồi.
“Mẹ, chúng ta đi trước thôi. Cũng không nên để người nhà họ Tề chờ chúng ta.” Chu Cầm chào đón, thay người giúp việc đẩy xe lăn của bà nội Hoắc, đưa bà đến trước mặt mọi người.
“Ừm. Nên đi sớm một chút.” Bà nội Hoắc đồng ý nói.”Đúng rồi, thím Vương, giúp tôi mang cái hòm ở đầu giường ra đây.”
“Bà nội, bà lại lấy đồ gia truyền nào ra tặng cho cháu dâu vậy?” Hoắc Nhiên tò mò ôm cổ bà nội Hoắc hỏi.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 488“Em nên cao hứng, anh chỉ muốn em!” Hoắc trì Viễn sâu xa khó hiệu nhìn môi cô.Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, không hề phản bác Hoắc trì Viễn. Nếu anh có người khác ở bên ngoài, cô nhất định sẽ khóc nhè, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.Nhưng căn bản cô không ứng phó được với sự triền miên cả đêm của anh.Cô lấy lòng mát xa cho anh, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Cúng ta có thể thương lượng không?”“Cái gì?” Hoắc trì Viễn không hiểu nhìn cô.“Một ngày chúng ta chỉ làm một lần, có được không?” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay lên, nhút nhát hỏi.“Anh không bệnh!” Hoắc trì Viễn trừng mắt nhìn cô.Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nói thêm: “hai lần.”Đang nhìn đến ánh mắt rét lạnh của anh, cô nhút nhát bỏ thêm một ngón tay: “Em hy sinh một chút, ba laanf1”Hoắc trì Viễn tách mười ngón tay của Tề Mẫn Mẫn ra, khí phách nói: “không làm đủ hết mười ngón tay, anh sẽ không tha cho em?”“Mười lần?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng mắt.Mười lần?Mười lần cô sẽ hỏng mất Tha cho cô đi!Bà nội Hoắc nằm trên giường, nói với con trai đang châm cứu cho mình:”Bữa tối liên hoan đã chuẩn bị xong chưa? Hoắc Nhiên và Chu Cầm đã mời hết nhà thông gia chưa? Bao nhiêu túi quà? Lần đầu chính thức gặp mặt, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.”“Mẹ, tất cả đều được bố trí rất tốt rồi, mẹ không cần để tâm quá. Quà cưới là đích thân Tiểu Viễn gọi, chắc chắn nó sẽ không thất lễ đâu.” Hoắc Hoài Lễ châm kim vào đầu gối mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng miết cây kim, k*ch th*ch giây thần kinh mẫn cảm.“Tiểu Viễn gói thì mẹ an tâm. Nó thương vợ như vậy, không thể thiếu được.” Bà nội Hoắc hài lòng nở nụ cười.Nửa giờ sau, Hoắc Hoài Lễ rút hết kim châm trên người bà nội Hoắc ra, bỏ vào một cái hộp nhỏ chuyên dùng đựng kim:”Mẹ, để con gọi giúp việc giúp mẹ mặc quần áo.”Bà nội Hoắc ngồi dậy, gật đầu với con trai.Chỉ chốc lát sáu, thím Vương liền đi vào, quan tâm hỏi:”Lão phu nhân, hôm nay bà muốn mặc gì?”“Cái móc bên trái có treo một bộ sườn xám, thím lấy ra đây, để tôi xem còn mặc được nữa không?” Bà nội Hoắc cười dặn dò.“Lão phu nhân mấy năm nay không hề lên cân, nhất định mặc vừa.” Thím Vương lấy lòng nói.Với sự trợ giúp của thím Vương, mặc bộ sườn xám vào, sửa sang lại chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ.Trong phòng khách sớm đã kín người ngồi.“Mẹ, chúng ta đi trước thôi. Cũng không nên để người nhà họ Tề chờ chúng ta.” Chu Cầm chào đón, thay người giúp việc đẩy xe lăn của bà nội Hoắc, đưa bà đến trước mặt mọi người.“Ừm. Nên đi sớm một chút.” Bà nội Hoắc đồng ý nói.”Đúng rồi, thím Vương, giúp tôi mang cái hòm ở đầu giường ra đây.”“Bà nội, bà lại lấy đồ gia truyền nào ra tặng cho cháu dâu vậy?” Hoắc Nhiên tò mò ôm cổ bà nội Hoắc hỏi.