Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 491

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 491”Ba, điểm này thì ba không cần lo lắng. Con đoán chừng chú Tề còn cảm thấy vui mừng không hết ấy. Anh con đến muộn chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.” Hoắc Nhiên không nén được cười nói.Bà nội Hoắc yêu thương lườm Hoắc Nhiên một cái: “Con làm sao mà biết được!””Anh con là ai a? Soái ca của bệnh viện XX, cái khác có thể không hiểu, nhưng cái này thì có thể chắn chắn.” Hoắc Tương bắt lấy cơ hội bắt đầu chế nhạo Hoắc Nhiên.Đúng lúc này, Tề Bằng Trình dẫn vợ cùng con gái đi tới. Ông vừa vào cửa, liền đi đến trước mặt bà nội Hoắc, lễ phép nói: “Ngài hẳn là phu nhân Cố gia đi? Con là Tề Bằng Trình, ba của Tề Mẫn Mẫn.”Bà nội Hoắc cười nói: “Tề Mẫn Mẫn là đứa bé đáng yêu, người một nhà chúng ta đều rất thích con bé.Ông thông gia, ông cũng thật biết cách dưỡng dục con cái.”Tề Bằng Trình vui mừng nở nụ cười: “Tề Mẫn Mẫn đáng yêu thiện lương là giống mẹ con bé, thật đáng tiếc bà ấy mất sớm, con bé lại được con yêu chiều mà sinh hư, vẫn mong nhà thông gia bên này có thể bao dung hơn một chút””Tôi lại không thấy như thế! Con bé là một đứa trẻ rất ngoan a.” Bà nội Hoắc hiền lành cười nói.Dương Nguyệt Quyên đưa tới trước mặt bà nội Hoắc một chiếc hộp: “Bà nội, con biết cái gì bà cũng không thiếu, nên cũng không biết phải mua cái gì cho tốt. Đây coi như một chút tâm ý của gia đình con ạ.””Bột Linh chi? Đồ tốt! Bên thông gia cũng thật có tâm rồi.” Bà nội Hoắc cười tiếp nhận hộp quà.Hoắc Hoài Lễ tiến lên, cùng Tề Bằng Trình bắt tay: “Ông Tề, bà Tề, mời ngồi.”Tề Lạc từ phía sau lưng mẹ tiến lên, cùng mọi người chào hỏi: “Bà nội, cô, chú, anh hai, chị ba, mọi người khỏe, con là Tề Lạc.””Ngồi đi!” Bà nội Hoắc khách khí khẽ giơ tay, ý bảo Tề Lạc tự tìm chỗ ngồi xuống.Tề Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên còn trống liền ngồi xuống, lấy lòng cười nói: “Anh hai Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Hoắc Nhiên ném qua cho Tề Lạc một nụ cười giả tạo, gật đầu một cái, liền không thèm để ý đến Tề Lạc, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.”Anh hai Cố, anh xem cái gì vậy?” Tề Lạc tò mò dựa sát qua.”Nhắn tin cùng đồng nghiệp đổi ca.” Hoắc Nhiên lập tức thu điện thoại lại, đề phòng nhìn Tề Lạc.Hoắc Tương thấy một màn như vậy, lập tức ho khan hai tiếng: “Anh, ngày đó em nói chuyện cùng anh, anh đã giúp em hỏi chưa?””A? A…!” Hoắc Nhiên lập tức làm bộ như bận rộn quay sang tán gẫu cùng Hoắc Tương.Hai người trò chuyện với nhau một chút đều là xoay quanh chủ đề về bạn bè thân thiết khiến cho Tề Lạc bị gạt sang một bên, hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào.Hoắc Tương cười khéo liếc nhìn Cố Lạc một cái, lại tiếp tục cùng Hoắc Nhiên tán chuyện từ ông B sang bà A.Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tề Lạc, tuy nhìn hai chị em có chút giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Tề Lạc để lộ ánh mắt khiến cho cô cực kỳ không thích. So ra, vẫn là chị dâu nhỏ đáng yêu hơn.Bên kia, Hoắc Hoài Lễ cùng Chu Cầm theo sát Tề Bằng Trình nói chuyện.”Ông Tề, bởi vì khúc mắc của Tiểu Viễn, chúng tôi vẫn không có chủ động gặp mặt với hai vị. Thật xin lỗi vì đã thất lễ, hi vọng ông bà bỏ qua cho.” Chu Cầm nhàn nhạt cười cười.”Chuyện đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.” Tề Bằng Trình lập tức thành khẩn nói “Hai ông bà có thể không để ý, tôi mới là người thực sự nên cảm ơn.”

Chương 491

”Ba, điểm này thì ba không cần lo lắng. Con đoán chừng chú Tề còn cảm thấy vui mừng không hết ấy. Anh con đến muộn chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.” Hoắc Nhiên không nén được cười nói.

Bà nội Hoắc yêu thương lườm Hoắc Nhiên một cái: “Con làm sao mà biết được!”

”Anh con là ai a? Soái ca của bệnh viện XX, cái khác có thể không hiểu, nhưng cái này thì có thể chắn chắn.” Hoắc Tương bắt lấy cơ hội bắt đầu chế nhạo Hoắc Nhiên.

Đúng lúc này, Tề Bằng Trình dẫn vợ cùng con gái đi tới. Ông vừa vào cửa, liền đi đến trước mặt bà nội Hoắc, lễ phép nói: “Ngài hẳn là phu nhân Cố gia đi? Con là Tề Bằng Trình, ba của Tề Mẫn Mẫn.”

Bà nội Hoắc cười nói: “Tề Mẫn Mẫn là đứa bé đáng yêu, người một nhà chúng ta đều rất thích con bé.Ông thông gia, ông cũng thật biết cách dưỡng dục con cái.”

Tề Bằng Trình vui mừng nở nụ cười: “Tề Mẫn Mẫn đáng yêu thiện lương là giống mẹ con bé, thật đáng tiếc bà ấy mất sớm, con bé lại được con yêu chiều mà sinh hư, vẫn mong nhà thông gia bên này có thể bao dung hơn một chút”

”Tôi lại không thấy như thế! Con bé là một đứa trẻ rất ngoan a.” Bà nội Hoắc hiền lành cười nói.

Dương Nguyệt Quyên đưa tới trước mặt bà nội Hoắc một chiếc hộp: “Bà nội, con biết cái gì bà cũng không thiếu, nên cũng không biết phải mua cái gì cho tốt. Đây coi như một chút tâm ý của gia đình con ạ.”

”Bột Linh chi? Đồ tốt! Bên thông gia cũng thật có tâm rồi.” Bà nội Hoắc cười tiếp nhận hộp quà.

Hoắc Hoài Lễ tiến lên, cùng Tề Bằng Trình bắt tay: “Ông Tề, bà Tề, mời ngồi.”

Tề Lạc từ phía sau lưng mẹ tiến lên, cùng mọi người chào hỏi: “Bà nội, cô, chú, anh hai, chị ba, mọi người khỏe, con là Tề Lạc.”

”Ngồi đi!” Bà nội Hoắc khách khí khẽ giơ tay, ý bảo Tề Lạc tự tìm chỗ ngồi xuống.

Tề Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên còn trống liền ngồi xuống, lấy lòng cười nói: “Anh hai Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Hoắc Nhiên ném qua cho Tề Lạc một nụ cười giả tạo, gật đầu một cái, liền không thèm để ý đến Tề Lạc, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.

”Anh hai Cố, anh xem cái gì vậy?” Tề Lạc tò mò dựa sát qua.

”Nhắn tin cùng đồng nghiệp đổi ca.” Hoắc Nhiên lập tức thu điện thoại lại, đề phòng nhìn Tề Lạc.

Hoắc Tương thấy một màn như vậy, lập tức ho khan hai tiếng: “Anh, ngày đó em nói chuyện cùng anh, anh đã giúp em hỏi chưa?”

”A? A…!” Hoắc Nhiên lập tức làm bộ như bận rộn quay sang tán gẫu cùng Hoắc Tương.

Hai người trò chuyện với nhau một chút đều là xoay quanh chủ đề về bạn bè thân thiết khiến cho Tề Lạc bị gạt sang một bên, hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào.

Hoắc Tương cười khéo liếc nhìn Cố Lạc một cái, lại tiếp tục cùng Hoắc Nhiên tán chuyện từ ông B sang bà A.

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tề Lạc, tuy nhìn hai chị em có chút giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Tề Lạc để lộ ánh mắt khiến cho cô cực kỳ không thích. So ra, vẫn là chị dâu nhỏ đáng yêu hơn.

Bên kia, Hoắc Hoài Lễ cùng Chu Cầm theo sát Tề Bằng Trình nói chuyện.

”Ông Tề, bởi vì khúc mắc của Tiểu Viễn, chúng tôi vẫn không có chủ động gặp mặt với hai vị. Thật xin lỗi vì đã thất lễ, hi vọng ông bà bỏ qua cho.” Chu Cầm nhàn nhạt cười cười.

”Chuyện đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.” Tề Bằng Trình lập tức thành khẩn nói “Hai ông bà có thể không để ý, tôi mới là người thực sự nên cảm ơn.”

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 491”Ba, điểm này thì ba không cần lo lắng. Con đoán chừng chú Tề còn cảm thấy vui mừng không hết ấy. Anh con đến muộn chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.” Hoắc Nhiên không nén được cười nói.Bà nội Hoắc yêu thương lườm Hoắc Nhiên một cái: “Con làm sao mà biết được!””Anh con là ai a? Soái ca của bệnh viện XX, cái khác có thể không hiểu, nhưng cái này thì có thể chắn chắn.” Hoắc Tương bắt lấy cơ hội bắt đầu chế nhạo Hoắc Nhiên.Đúng lúc này, Tề Bằng Trình dẫn vợ cùng con gái đi tới. Ông vừa vào cửa, liền đi đến trước mặt bà nội Hoắc, lễ phép nói: “Ngài hẳn là phu nhân Cố gia đi? Con là Tề Bằng Trình, ba của Tề Mẫn Mẫn.”Bà nội Hoắc cười nói: “Tề Mẫn Mẫn là đứa bé đáng yêu, người một nhà chúng ta đều rất thích con bé.Ông thông gia, ông cũng thật biết cách dưỡng dục con cái.”Tề Bằng Trình vui mừng nở nụ cười: “Tề Mẫn Mẫn đáng yêu thiện lương là giống mẹ con bé, thật đáng tiếc bà ấy mất sớm, con bé lại được con yêu chiều mà sinh hư, vẫn mong nhà thông gia bên này có thể bao dung hơn một chút””Tôi lại không thấy như thế! Con bé là một đứa trẻ rất ngoan a.” Bà nội Hoắc hiền lành cười nói.Dương Nguyệt Quyên đưa tới trước mặt bà nội Hoắc một chiếc hộp: “Bà nội, con biết cái gì bà cũng không thiếu, nên cũng không biết phải mua cái gì cho tốt. Đây coi như một chút tâm ý của gia đình con ạ.””Bột Linh chi? Đồ tốt! Bên thông gia cũng thật có tâm rồi.” Bà nội Hoắc cười tiếp nhận hộp quà.Hoắc Hoài Lễ tiến lên, cùng Tề Bằng Trình bắt tay: “Ông Tề, bà Tề, mời ngồi.”Tề Lạc từ phía sau lưng mẹ tiến lên, cùng mọi người chào hỏi: “Bà nội, cô, chú, anh hai, chị ba, mọi người khỏe, con là Tề Lạc.””Ngồi đi!” Bà nội Hoắc khách khí khẽ giơ tay, ý bảo Tề Lạc tự tìm chỗ ngồi xuống.Tề Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên còn trống liền ngồi xuống, lấy lòng cười nói: “Anh hai Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Hoắc Nhiên ném qua cho Tề Lạc một nụ cười giả tạo, gật đầu một cái, liền không thèm để ý đến Tề Lạc, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.”Anh hai Cố, anh xem cái gì vậy?” Tề Lạc tò mò dựa sát qua.”Nhắn tin cùng đồng nghiệp đổi ca.” Hoắc Nhiên lập tức thu điện thoại lại, đề phòng nhìn Tề Lạc.Hoắc Tương thấy một màn như vậy, lập tức ho khan hai tiếng: “Anh, ngày đó em nói chuyện cùng anh, anh đã giúp em hỏi chưa?””A? A…!” Hoắc Nhiên lập tức làm bộ như bận rộn quay sang tán gẫu cùng Hoắc Tương.Hai người trò chuyện với nhau một chút đều là xoay quanh chủ đề về bạn bè thân thiết khiến cho Tề Lạc bị gạt sang một bên, hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào.Hoắc Tương cười khéo liếc nhìn Cố Lạc một cái, lại tiếp tục cùng Hoắc Nhiên tán chuyện từ ông B sang bà A.Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tề Lạc, tuy nhìn hai chị em có chút giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Tề Lạc để lộ ánh mắt khiến cho cô cực kỳ không thích. So ra, vẫn là chị dâu nhỏ đáng yêu hơn.Bên kia, Hoắc Hoài Lễ cùng Chu Cầm theo sát Tề Bằng Trình nói chuyện.”Ông Tề, bởi vì khúc mắc của Tiểu Viễn, chúng tôi vẫn không có chủ động gặp mặt với hai vị. Thật xin lỗi vì đã thất lễ, hi vọng ông bà bỏ qua cho.” Chu Cầm nhàn nhạt cười cười.”Chuyện đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.” Tề Bằng Trình lập tức thành khẩn nói “Hai ông bà có thể không để ý, tôi mới là người thực sự nên cảm ơn.”

Chương 491