Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 645

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 645Ninh Hạo trả lời Tề Mẫn Mẫn bằng một giọng cười sang sảng:”Là không tốt. Nhưng lại là cách hữu hiệu nhất!”Tuy rằng tính cách của anh có vẻ hiền lành, nhưng không có nghĩa là anh yếu đuối. Chưa kể trưởng bối trong nhà đều làm quan, anh chỉ cần đi theo họ cũng đủ sung túc cả đời.Nhìn thấy Ninh Hạo và Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng y tế, Hạ Minh Minh chụp ảnh, sử dụng tài khoản nặc danh phát tán lên các diễn đàn. Khhi Vương Giai Tuệ đến nơi thì cô ta đã làm xong tất cả, đang định phủi mông bỏ đi.“Hạ Minh Minh, bạn lại làm cái gì?” Vương Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Hạ Minh Minh, không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy.“Tao đau bụng! Đến phòng y tế!” Hạ Minh Minh tỏ thái độ không cần cô lo nhìn Vương Giai Tuệ.“Đưa di động cho tôi!” Vương Giai Tuệ giơ tay, nói với Hạ Minh Minh.“Dựa vào cái gì chứ?” Hạ Minh Minh cao ngạo hỏi.“Minh Minh, tuy gia thế bạn tốt hơn tôi nhưng cả hai chúng ta có hợp sức cũng không động đến được một cái móng tay của Tề Mẫn Mẫn! Cô ấy thật sự là người chúng ta không thể đắc tội được. Bạn tỉnh táo lại chút đi!” Vương Giai Tuệ tận tình khuyên bảo Minh Minh.“Mắt nào của mày thấy tao hại Tề Mẫn Mẫn hả?” Hạ Minh Minh ngạo mạn hỏi.“Vậy tại sao bạn không chịu đưa di động cho mình?” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh.Hạ Minh Minh cười di động, dáng vẻ cực kỳ vô tội: “Tao chưa làm gì cả? Không tin mày cứ kiểm tra đi!”Vương Giai Tuệ mở phần ảnh, cũng không có ảnh chụp mà cô ấy nghĩ, thả lỏng một chút. Xem ra Hạ Minh Minh không hư hỏng như cô tưởng.Cô ấy trả lại di động cho Hạ Minh Minh, lạnh lùng nói: “Giai Tuệ, hi vọng bạn có thể tỉnh táo một chút. Lần này không tra ra cái gì thì không có nghĩa lần sau cũng không tra được!”“Mơ tưởng!” Hạ Minh Minh cười đắc ý rời đi.Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Minh Minh.Đặt Tề Mẫn Mẫn nằm trên giường phòng ý tế, Ninh Hạo lặng lẹ rời đi,Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Vương Giai Tuệ đang dựa lưng trên tường, có vẻ rất buồn ngủ.“Vương Giai Tuệ?” c** nh* giọng gọi một tiếng.“Dạ!” Vương Giai Tuệ theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở to mắt nhìn xung quanh. Sau khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hạo: “Lớp trưởng, giật mình có thể chết người đó! Bạn có biết không hả?”“Bạn cũng biết mình không có ý!” Ninh Hạo lạnh nhạt nói.“Đúng vậy, con trai của thị trưởng làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng!” Vương Giai Tuệ ngậm miệng, không tự giác gật đầu một cái.Ninh Hạo không buồn bực chút nào lại còn vui vẻ cười rộ lên.Nhìn thấy Ninh Hạo cũng đứng dựa vào tường như mình, Vương Giai Tuệ sửng sốt: “Lớp trưởng, trường học lớn như vậy, bạn đừng nói với mình là không tìm được chỗ đứng nên mới phải chạy đến trước cửa phòng y tế nha!”“Hình như vậy! Không phải bạn cũng đứng đây sao?” Ninh Hạo nhàn nhạt cười lên.Vương Giai Tuệ mang dáng vẻ ‘thua bạn’ nhìn Ninh Hạo, rồi im lặng không nói thêm gì.“Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?” Ninh Hạo nhìn Vương Giai Tuệ một cái, quan tâm hỏi.“Lớp trưởng, đã qua lâu như vậy mà bạn mới nhớ đã gây tổn thương cho mình sao? Minh nên vui vẻ hay cảm thấy đau lòng đây?” Vương Giai Tuệ trêu chọc.

Chương 645

Ninh Hạo trả lời Tề Mẫn Mẫn bằng một giọng cười sang sảng:”Là không tốt. Nhưng lại là cách hữu hiệu nhất!”

Tuy rằng tính cách của anh có vẻ hiền lành, nhưng không có nghĩa là anh yếu đuối. Chưa kể trưởng bối trong nhà đều làm quan, anh chỉ cần đi theo họ cũng đủ sung túc cả đời.

Nhìn thấy Ninh Hạo và Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng y tế, Hạ Minh Minh chụp ảnh, sử dụng tài khoản nặc danh phát tán lên các diễn đàn. Khhi Vương Giai Tuệ đến nơi thì cô ta đã làm xong tất cả, đang định phủi mông bỏ đi.

“Hạ Minh Minh, bạn lại làm cái gì?” Vương Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Hạ Minh Minh, không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy.

“Tao đau bụng! Đến phòng y tế!” Hạ Minh Minh tỏ thái độ không cần cô lo nhìn Vương Giai Tuệ.

“Đưa di động cho tôi!” Vương Giai Tuệ giơ tay, nói với Hạ Minh Minh.

“Dựa vào cái gì chứ?” Hạ Minh Minh cao ngạo hỏi.

“Minh Minh, tuy gia thế bạn tốt hơn tôi nhưng cả hai chúng ta có hợp sức cũng không động đến được một cái móng tay của Tề Mẫn Mẫn! Cô ấy thật sự là người chúng ta không thể đắc tội được. Bạn tỉnh táo lại chút đi!” Vương Giai Tuệ tận tình khuyên bảo Minh Minh.

“Mắt nào của mày thấy tao hại Tề Mẫn Mẫn hả?” Hạ Minh Minh ngạo mạn hỏi.

“Vậy tại sao bạn không chịu đưa di động cho mình?” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh.

Hạ Minh Minh cười di động, dáng vẻ cực kỳ vô tội: “Tao chưa làm gì cả? Không tin mày cứ kiểm tra đi!”

Vương Giai Tuệ mở phần ảnh, cũng không có ảnh chụp mà cô ấy nghĩ, thả lỏng một chút. Xem ra Hạ Minh Minh không hư hỏng như cô tưởng.

Cô ấy trả lại di động cho Hạ Minh Minh, lạnh lùng nói: “Giai Tuệ, hi vọng bạn có thể tỉnh táo một chút. Lần này không tra ra cái gì thì không có nghĩa lần sau cũng không tra được!”

“Mơ tưởng!” Hạ Minh Minh cười đắc ý rời đi.

Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Minh Minh.

Đặt Tề Mẫn Mẫn nằm trên giường phòng ý tế, Ninh Hạo lặng lẹ rời đi,

Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Vương Giai Tuệ đang dựa lưng trên tường, có vẻ rất buồn ngủ.

“Vương Giai Tuệ?” c** nh* giọng gọi một tiếng.

“Dạ!” Vương Giai Tuệ theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở to mắt nhìn xung quanh. Sau khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hạo: “Lớp trưởng, giật mình có thể chết người đó! Bạn có biết không hả?”

“Bạn cũng biết mình không có ý!” Ninh Hạo lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy, con trai của thị trưởng làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng!” Vương Giai Tuệ ngậm miệng, không tự giác gật đầu một cái.

Ninh Hạo không buồn bực chút nào lại còn vui vẻ cười rộ lên.

Nhìn thấy Ninh Hạo cũng đứng dựa vào tường như mình, Vương Giai Tuệ sửng sốt: “Lớp trưởng, trường học lớn như vậy, bạn đừng nói với mình là không tìm được chỗ đứng nên mới phải chạy đến trước cửa phòng y tế nha!”

“Hình như vậy! Không phải bạn cũng đứng đây sao?” Ninh Hạo nhàn nhạt cười lên.

Vương Giai Tuệ mang dáng vẻ ‘thua bạn’ nhìn Ninh Hạo, rồi im lặng không nói thêm gì.

“Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?” Ninh Hạo nhìn Vương Giai Tuệ một cái, quan tâm hỏi.

“Lớp trưởng, đã qua lâu như vậy mà bạn mới nhớ đã gây tổn thương cho mình sao? Minh nên vui vẻ hay cảm thấy đau lòng đây?” Vương Giai Tuệ trêu chọc.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 645Ninh Hạo trả lời Tề Mẫn Mẫn bằng một giọng cười sang sảng:”Là không tốt. Nhưng lại là cách hữu hiệu nhất!”Tuy rằng tính cách của anh có vẻ hiền lành, nhưng không có nghĩa là anh yếu đuối. Chưa kể trưởng bối trong nhà đều làm quan, anh chỉ cần đi theo họ cũng đủ sung túc cả đời.Nhìn thấy Ninh Hạo và Tề Mẫn Mẫn đi vào phòng y tế, Hạ Minh Minh chụp ảnh, sử dụng tài khoản nặc danh phát tán lên các diễn đàn. Khhi Vương Giai Tuệ đến nơi thì cô ta đã làm xong tất cả, đang định phủi mông bỏ đi.“Hạ Minh Minh, bạn lại làm cái gì?” Vương Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Hạ Minh Minh, không hiểu tại sao cô ta lại cố chấp như vậy.“Tao đau bụng! Đến phòng y tế!” Hạ Minh Minh tỏ thái độ không cần cô lo nhìn Vương Giai Tuệ.“Đưa di động cho tôi!” Vương Giai Tuệ giơ tay, nói với Hạ Minh Minh.“Dựa vào cái gì chứ?” Hạ Minh Minh cao ngạo hỏi.“Minh Minh, tuy gia thế bạn tốt hơn tôi nhưng cả hai chúng ta có hợp sức cũng không động đến được một cái móng tay của Tề Mẫn Mẫn! Cô ấy thật sự là người chúng ta không thể đắc tội được. Bạn tỉnh táo lại chút đi!” Vương Giai Tuệ tận tình khuyên bảo Minh Minh.“Mắt nào của mày thấy tao hại Tề Mẫn Mẫn hả?” Hạ Minh Minh ngạo mạn hỏi.“Vậy tại sao bạn không chịu đưa di động cho mình?” Vương Giai Tuệ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Minh.Hạ Minh Minh cười di động, dáng vẻ cực kỳ vô tội: “Tao chưa làm gì cả? Không tin mày cứ kiểm tra đi!”Vương Giai Tuệ mở phần ảnh, cũng không có ảnh chụp mà cô ấy nghĩ, thả lỏng một chút. Xem ra Hạ Minh Minh không hư hỏng như cô tưởng.Cô ấy trả lại di động cho Hạ Minh Minh, lạnh lùng nói: “Giai Tuệ, hi vọng bạn có thể tỉnh táo một chút. Lần này không tra ra cái gì thì không có nghĩa lần sau cũng không tra được!”“Mơ tưởng!” Hạ Minh Minh cười đắc ý rời đi.Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Minh Minh.Đặt Tề Mẫn Mẫn nằm trên giường phòng ý tế, Ninh Hạo lặng lẹ rời đi,Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Vương Giai Tuệ đang dựa lưng trên tường, có vẻ rất buồn ngủ.“Vương Giai Tuệ?” c** nh* giọng gọi một tiếng.“Dạ!” Vương Giai Tuệ theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở to mắt nhìn xung quanh. Sau khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ninh Hạo: “Lớp trưởng, giật mình có thể chết người đó! Bạn có biết không hả?”“Bạn cũng biết mình không có ý!” Ninh Hạo lạnh nhạt nói.“Đúng vậy, con trai của thị trưởng làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng!” Vương Giai Tuệ ngậm miệng, không tự giác gật đầu một cái.Ninh Hạo không buồn bực chút nào lại còn vui vẻ cười rộ lên.Nhìn thấy Ninh Hạo cũng đứng dựa vào tường như mình, Vương Giai Tuệ sửng sốt: “Lớp trưởng, trường học lớn như vậy, bạn đừng nói với mình là không tìm được chỗ đứng nên mới phải chạy đến trước cửa phòng y tế nha!”“Hình như vậy! Không phải bạn cũng đứng đây sao?” Ninh Hạo nhàn nhạt cười lên.Vương Giai Tuệ mang dáng vẻ ‘thua bạn’ nhìn Ninh Hạo, rồi im lặng không nói thêm gì.“Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?” Ninh Hạo nhìn Vương Giai Tuệ một cái, quan tâm hỏi.“Lớp trưởng, đã qua lâu như vậy mà bạn mới nhớ đã gây tổn thương cho mình sao? Minh nên vui vẻ hay cảm thấy đau lòng đây?” Vương Giai Tuệ trêu chọc.

Chương 645