Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 660
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 660“Đó là d*c v*ng, không phải tình yêu!” Lynda bình tĩnh nói.“Không thử thì sao biết đó có phải tình yêu hay không? Hiện tại trong tâm trí anh đều là hình ảnh của em!” Trịnh Húc cuồng nhiệt nói.“Trong tâm trí anh cũng có những người bạn gái cũ!” Lynda sắc bén phân tích. Cô không muốn Trịnh Húc vì đam mê nhất thời mà ép buộc hai người đến với nhau. Nếu muốn ở bên cạnh nhau thì phải có tình yêu. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người phụ nữ phải dựa dẫm vào đàn ông.Trịnh Húc vô lức giải thích: “Em hình như rất để ý đến quá khứ của anh?”“Không phải để ý. Mà em hi vọng anh có thể bình tĩnh suy nghĩ, đừng để d*c v*ng làm u mê, lầm tưởng d*c v*ng là tình yêu!” Lynda đẩy Trịnh Húc ra, không chút lưu luyến ngồi dậy.Trịnh Húc túm lấy cánh tay của Lynda, ngăn không cho cô đi: “Anh cực kỳ tỉnh táo. Lynda, tình yêu và d*c v*ng có thể không cần tách biệt như vậy!”“Cho nên?” Lynda do dự nhìn Trịnh Húc, không biết có nên tin tưởng anh hay không?Trịnh Húc ôm Lynda vào lòng để cô có thể cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của anh: “Lynda, anh muốn em đến phát điên! Có lẽ đây chính là yêu!”Lynda đỏ bừng mặt, dùng sức ho khan một tiếng.Bình thường lúc ở công ty, anh luôn mang dáng vẻ không quan tâm gì, cho dù trời sập xuống cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, người đàn ông ở trước mặt cô đây lại nhiệt tình như lửa dường như muốn thiêu trụi cô.“Lynda, nếu em không dũng cảm tiếp tục thì vĩnh viễn em sẽ không biết dược anh có thật lòng với em hay không! Chúng ta ở chung đi!” Trịnh Húc trầm giọng đề nghị.Lynda nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Húc, cảm thấy hoảng hốt.Ở chung sao?“Trịnh Húc, anh dùng mấy bó hoa tươi và một bàn cơm đã muốn lừa em về nhà?” Đôi mắt xinh đẹp của Lynda có ý cười chứ không hề tức giận.“Nếu em đồng ý, anh có thể đưa hết cả con dấu, bất động sản, chi phiếu đổi hết thành tên của em!” Trịnh Húc thành khẩn nói.“Anh không sợ sau khi chúng ta chia tay, em sẽ biến anh thành tên nghèo kiết xác và không một xu dính túi sao?” Lynda kinh ngạc hỏi.Trịnh Húc đi làm nhiều năm cũng tích góp được một chút gia tài. Nếu anh cho cô hết thì không sợ cô sẽ cuỗm sạch rồi bỏ trốn sao?“Không sợ! Anh rất tin tưởng vào bản thân!” Trịnh Húc kiêu ngạo nói.“Tự đại!” Lynda khinh bỉ, nói một câu.“Anh và em đã là đồng nghiệp năm năm rồi, anh còn không hiểu em sao? Nói toàn những lời ác độc nhưng trong lòng lại cực kỳ thiện lượng!” Trịnh Húc hôn một cái lên môi Lynda, khàn giọng nói.Lynda mỉm cười nhìn Trịnh Húc, quên cả hít thở. Trái tim cứng rắn cũng như tăn tuyết tan.“Em…… em phải về nhà…… dọn dẹp đồ đạc một chút!”“Sau khi tan làm, anh sẽ đi cùng em!” Trịnh Húc nói xong, mãnh liệt hôn Lynda, bắt đầu vận động kịch liệt……Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong lòng Hoắc trì Viễn, trong tay cầm bài luận Anh, một bên xem một bên nhỏ giọng học thuộc lòng.
Chương 660
“Đó là d*c v*ng, không phải tình yêu!” Lynda bình tĩnh nói.
“Không thử thì sao biết đó có phải tình yêu hay không? Hiện tại trong tâm trí anh đều là hình ảnh của em!” Trịnh Húc cuồng nhiệt nói.
“Trong tâm trí anh cũng có những người bạn gái cũ!” Lynda sắc bén phân tích. Cô không muốn Trịnh Húc vì đam mê nhất thời mà ép buộc hai người đến với nhau. Nếu muốn ở bên cạnh nhau thì phải có tình yêu. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người phụ nữ phải dựa dẫm vào đàn ông.
Trịnh Húc vô lức giải thích: “Em hình như rất để ý đến quá khứ của anh?”
“Không phải để ý. Mà em hi vọng anh có thể bình tĩnh suy nghĩ, đừng để d*c v*ng làm u mê, lầm tưởng d*c v*ng là tình yêu!” Lynda đẩy Trịnh Húc ra, không chút lưu luyến ngồi dậy.
Trịnh Húc túm lấy cánh tay của Lynda, ngăn không cho cô đi: “Anh cực kỳ tỉnh táo. Lynda, tình yêu và d*c v*ng có thể không cần tách biệt như vậy!”
“Cho nên?” Lynda do dự nhìn Trịnh Húc, không biết có nên tin tưởng anh hay không?
Trịnh Húc ôm Lynda vào lòng để cô có thể cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của anh: “Lynda, anh muốn em đến phát điên! Có lẽ đây chính là yêu!”
Lynda đỏ bừng mặt, dùng sức ho khan một tiếng.
Bình thường lúc ở công ty, anh luôn mang dáng vẻ không quan tâm gì, cho dù trời sập xuống cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, người đàn ông ở trước mặt cô đây lại nhiệt tình như lửa dường như muốn thiêu trụi cô.
“Lynda, nếu em không dũng cảm tiếp tục thì vĩnh viễn em sẽ không biết dược anh có thật lòng với em hay không! Chúng ta ở chung đi!” Trịnh Húc trầm giọng đề nghị.
Lynda nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Húc, cảm thấy hoảng hốt.
Ở chung sao?
“Trịnh Húc, anh dùng mấy bó hoa tươi và một bàn cơm đã muốn lừa em về nhà?” Đôi mắt xinh đẹp của Lynda có ý cười chứ không hề tức giận.
“Nếu em đồng ý, anh có thể đưa hết cả con dấu, bất động sản, chi phiếu đổi hết thành tên của em!” Trịnh Húc thành khẩn nói.
“Anh không sợ sau khi chúng ta chia tay, em sẽ biến anh thành tên nghèo kiết xác và không một xu dính túi sao?” Lynda kinh ngạc hỏi.
Trịnh Húc đi làm nhiều năm cũng tích góp được một chút gia tài. Nếu anh cho cô hết thì không sợ cô sẽ cuỗm sạch rồi bỏ trốn sao?
“Không sợ! Anh rất tin tưởng vào bản thân!” Trịnh Húc kiêu ngạo nói.
“Tự đại!” Lynda khinh bỉ, nói một câu.
“Anh và em đã là đồng nghiệp năm năm rồi, anh còn không hiểu em sao? Nói toàn những lời ác độc nhưng trong lòng lại cực kỳ thiện lượng!” Trịnh Húc hôn một cái lên môi Lynda, khàn giọng nói.
Lynda mỉm cười nhìn Trịnh Húc, quên cả hít thở. Trái tim cứng rắn cũng như tăn tuyết tan.
“Em…… em phải về nhà…… dọn dẹp đồ đạc một chút!”
“Sau khi tan làm, anh sẽ đi cùng em!” Trịnh Húc nói xong, mãnh liệt hôn Lynda, bắt đầu vận động kịch liệt……
Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong lòng Hoắc trì Viễn, trong tay cầm bài luận Anh, một bên xem một bên nhỏ giọng học thuộc lòng.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 660“Đó là d*c v*ng, không phải tình yêu!” Lynda bình tĩnh nói.“Không thử thì sao biết đó có phải tình yêu hay không? Hiện tại trong tâm trí anh đều là hình ảnh của em!” Trịnh Húc cuồng nhiệt nói.“Trong tâm trí anh cũng có những người bạn gái cũ!” Lynda sắc bén phân tích. Cô không muốn Trịnh Húc vì đam mê nhất thời mà ép buộc hai người đến với nhau. Nếu muốn ở bên cạnh nhau thì phải có tình yêu. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người phụ nữ phải dựa dẫm vào đàn ông.Trịnh Húc vô lức giải thích: “Em hình như rất để ý đến quá khứ của anh?”“Không phải để ý. Mà em hi vọng anh có thể bình tĩnh suy nghĩ, đừng để d*c v*ng làm u mê, lầm tưởng d*c v*ng là tình yêu!” Lynda đẩy Trịnh Húc ra, không chút lưu luyến ngồi dậy.Trịnh Húc túm lấy cánh tay của Lynda, ngăn không cho cô đi: “Anh cực kỳ tỉnh táo. Lynda, tình yêu và d*c v*ng có thể không cần tách biệt như vậy!”“Cho nên?” Lynda do dự nhìn Trịnh Húc, không biết có nên tin tưởng anh hay không?Trịnh Húc ôm Lynda vào lòng để cô có thể cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của anh: “Lynda, anh muốn em đến phát điên! Có lẽ đây chính là yêu!”Lynda đỏ bừng mặt, dùng sức ho khan một tiếng.Bình thường lúc ở công ty, anh luôn mang dáng vẻ không quan tâm gì, cho dù trời sập xuống cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, người đàn ông ở trước mặt cô đây lại nhiệt tình như lửa dường như muốn thiêu trụi cô.“Lynda, nếu em không dũng cảm tiếp tục thì vĩnh viễn em sẽ không biết dược anh có thật lòng với em hay không! Chúng ta ở chung đi!” Trịnh Húc trầm giọng đề nghị.Lynda nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Húc, cảm thấy hoảng hốt.Ở chung sao?“Trịnh Húc, anh dùng mấy bó hoa tươi và một bàn cơm đã muốn lừa em về nhà?” Đôi mắt xinh đẹp của Lynda có ý cười chứ không hề tức giận.“Nếu em đồng ý, anh có thể đưa hết cả con dấu, bất động sản, chi phiếu đổi hết thành tên của em!” Trịnh Húc thành khẩn nói.“Anh không sợ sau khi chúng ta chia tay, em sẽ biến anh thành tên nghèo kiết xác và không một xu dính túi sao?” Lynda kinh ngạc hỏi.Trịnh Húc đi làm nhiều năm cũng tích góp được một chút gia tài. Nếu anh cho cô hết thì không sợ cô sẽ cuỗm sạch rồi bỏ trốn sao?“Không sợ! Anh rất tin tưởng vào bản thân!” Trịnh Húc kiêu ngạo nói.“Tự đại!” Lynda khinh bỉ, nói một câu.“Anh và em đã là đồng nghiệp năm năm rồi, anh còn không hiểu em sao? Nói toàn những lời ác độc nhưng trong lòng lại cực kỳ thiện lượng!” Trịnh Húc hôn một cái lên môi Lynda, khàn giọng nói.Lynda mỉm cười nhìn Trịnh Húc, quên cả hít thở. Trái tim cứng rắn cũng như tăn tuyết tan.“Em…… em phải về nhà…… dọn dẹp đồ đạc một chút!”“Sau khi tan làm, anh sẽ đi cùng em!” Trịnh Húc nói xong, mãnh liệt hôn Lynda, bắt đầu vận động kịch liệt……Tề Mẫn Mẫn rúc vào trong lòng Hoắc trì Viễn, trong tay cầm bài luận Anh, một bên xem một bên nhỏ giọng học thuộc lòng.