Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 775
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 775Trời lạnh như thế, cô ngồi ở bên cửa sổ sẽ chịu gió lạnh mất.Anh muốn phi thân lên lầu, ôm cô từ trên cửa sổ xuống.Nhưng nghĩ đến ban ngày cô đã nói như thế, anh do dự.Những lời cô nói là thật lòng?Nếu như vậy, vậy thì anh không nên xuất hiện.Cho cô tự do, cho cô thanh tĩnh.Ngay lúc anh định lái xe rời đi thì có người mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.“Ba?” Hoắc trì Viễn có chút khiếp sợ nhìn Tề Bằng Trình.“Nhìn thấy tôi kinh ngạc vậy sao?” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói.“Phải… ba…” Hoắc trì Viễn do dự, không biết nên trả lời thế nào.Anh không nghĩ tới ông sẽ xuất hiện.Là muốn tìm anh nói chuyện?Vẫn là buộc anh phải ly hôn?“Ba có lời muốn hỏi anh.” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói.Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tề Bằng Trình, Hoắc trì Viễn có chút khẩn trương: “Ba nói đi.”“Rốt cuộc cậu có yêu Tề Mẫn Mẫn không?” Tề Bằng Trình phá lệ nghiêm túc hỏi.“Nếu con nói yêu, ba sẽ tin chứ?” Âm thanh của anh có chút khàn khàn.Tề Bằng Trình không tin vẫn là không tin, mà là hỏi một câu: “Yêu thế nào?”“Muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp trong thế giới này cho cô ấy, muốn nhìn cô ấy cười, muốn cùng cô ấy trải qua từng thời khắc một trong cuộc sống.” Hoắc trì Viễn thâm trầm nói.Tề Bằng TRình vừa lòng thở ra: “Ban này tất cả những gì Tề Mẫn Mẫn nói đều là do tức giận mà nói. Nó cũng yêu con, nhưng người làm ba như ba cũng không đồng ý các con hợp lại với nhau.”Ưng Mẫn dặn dò bác sĩ Vương xong, liền đi lên lầu tìm bà Tưởng.“Bác Tưởng.” Đẩy cửa ra, nhìn thấy bà Tưởng đang ôm một quyển sách ngồi trên sô pha, cô liền cười bước vào chào hỏi.“Bác sĩ Ưng, mau tới đây. Tôi cho cô xem ảnh của con gái tôi.” Bà Tưởng vẻ mặt yêu mến nói.Ưng Mẫn lanh lợi đến ngồi cạnh bà Tưởng, vừa xem sách vừa nói:”Ảnh chụp không đẹp bằng người thật.”“Cô từng gặp con gái tôi?” Bà Tưởng có chút kinh ngạc nói.“Bác Tưởng, bác quên rồi sao? Cháu từng là đồng nghiệp của Hoắc trì Viễn. Cô Tưởng từng đến thăm bệnh viện, cháu đã gặp cô ấy. Chẳng qua lúc ấy cháu vẫn còn là trợ lý bác sĩ, chắc bác không chú ý đến cháu.” Ưng Mẫn ngượng ngùng nói.“Cô đã biết Hoắc trì Viễn từ rất lâu sao?” Bà Tưởng ngẩng đầu hỏi.“Có thể nói như vậy ạ.” Ưng Mẫn cười trả lời,”Cháu vào làm ở bệnh viện này cùng lúc với Hoắc trì Viễn, nhưng anh ấy là bác sĩ ưu tú với bằng tiến sĩ của Harvard, còn cháu chỉ là một trợ lý nhỏ tốt nghiệp học việc y học. Bọn cháu chỉ làm cùng nhau hai năm. Sau đó thì chuyện ấy xảy ra…”Ưng Mẫn đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa, vẻ mặt có chút ưu thương.“Đều tại Tề Mẫn Mẫn!” Bà Tưởng lập tức nheo mắt phẫn hận nói.
Chương 775
Trời lạnh như thế, cô ngồi ở bên cửa sổ sẽ chịu gió lạnh mất.
Anh muốn phi thân lên lầu, ôm cô từ trên cửa sổ xuống.
Nhưng nghĩ đến ban ngày cô đã nói như thế, anh do dự.
Những lời cô nói là thật lòng?
Nếu như vậy, vậy thì anh không nên xuất hiện.
Cho cô tự do, cho cô thanh tĩnh.
Ngay lúc anh định lái xe rời đi thì có người mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
“Ba?” Hoắc trì Viễn có chút khiếp sợ nhìn Tề Bằng Trình.
“Nhìn thấy tôi kinh ngạc vậy sao?” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói.
“Phải… ba…” Hoắc trì Viễn do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Anh không nghĩ tới ông sẽ xuất hiện.
Là muốn tìm anh nói chuyện?
Vẫn là buộc anh phải ly hôn?
“Ba có lời muốn hỏi anh.” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tề Bằng Trình, Hoắc trì Viễn có chút khẩn trương: “Ba nói đi.”
“Rốt cuộc cậu có yêu Tề Mẫn Mẫn không?” Tề Bằng Trình phá lệ nghiêm túc hỏi.
“Nếu con nói yêu, ba sẽ tin chứ?” Âm thanh của anh có chút khàn khàn.
Tề Bằng Trình không tin vẫn là không tin, mà là hỏi một câu: “Yêu thế nào?”
“Muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp trong thế giới này cho cô ấy, muốn nhìn cô ấy cười, muốn cùng cô ấy trải qua từng thời khắc một trong cuộc sống.” Hoắc trì Viễn thâm trầm nói.
Tề Bằng TRình vừa lòng thở ra: “Ban này tất cả những gì Tề Mẫn Mẫn nói đều là do tức giận mà nói. Nó cũng yêu con, nhưng người làm ba như ba cũng không đồng ý các con hợp lại với nhau.”
Ưng Mẫn dặn dò bác sĩ Vương xong, liền đi lên lầu tìm bà Tưởng.
“Bác Tưởng.” Đẩy cửa ra, nhìn thấy bà Tưởng đang ôm một quyển sách ngồi trên sô pha, cô liền cười bước vào chào hỏi.
“Bác sĩ Ưng, mau tới đây. Tôi cho cô xem ảnh của con gái tôi.” Bà Tưởng vẻ mặt yêu mến nói.
Ưng Mẫn lanh lợi đến ngồi cạnh bà Tưởng, vừa xem sách vừa nói:”Ảnh chụp không đẹp bằng người thật.”
“Cô từng gặp con gái tôi?” Bà Tưởng có chút kinh ngạc nói.
“Bác Tưởng, bác quên rồi sao? Cháu từng là đồng nghiệp của Hoắc trì Viễn. Cô Tưởng từng đến thăm bệnh viện, cháu đã gặp cô ấy. Chẳng qua lúc ấy cháu vẫn còn là trợ lý bác sĩ, chắc bác không chú ý đến cháu.” Ưng Mẫn ngượng ngùng nói.
“Cô đã biết Hoắc trì Viễn từ rất lâu sao?” Bà Tưởng ngẩng đầu hỏi.
“Có thể nói như vậy ạ.” Ưng Mẫn cười trả lời,”Cháu vào làm ở bệnh viện này cùng lúc với Hoắc trì Viễn, nhưng anh ấy là bác sĩ ưu tú với bằng tiến sĩ của Harvard, còn cháu chỉ là một trợ lý nhỏ tốt nghiệp học việc y học. Bọn cháu chỉ làm cùng nhau hai năm. Sau đó thì chuyện ấy xảy ra…”
Ưng Mẫn đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa, vẻ mặt có chút ưu thương.
“Đều tại Tề Mẫn Mẫn!” Bà Tưởng lập tức nheo mắt phẫn hận nói.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 775Trời lạnh như thế, cô ngồi ở bên cửa sổ sẽ chịu gió lạnh mất.Anh muốn phi thân lên lầu, ôm cô từ trên cửa sổ xuống.Nhưng nghĩ đến ban ngày cô đã nói như thế, anh do dự.Những lời cô nói là thật lòng?Nếu như vậy, vậy thì anh không nên xuất hiện.Cho cô tự do, cho cô thanh tĩnh.Ngay lúc anh định lái xe rời đi thì có người mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.“Ba?” Hoắc trì Viễn có chút khiếp sợ nhìn Tề Bằng Trình.“Nhìn thấy tôi kinh ngạc vậy sao?” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói.“Phải… ba…” Hoắc trì Viễn do dự, không biết nên trả lời thế nào.Anh không nghĩ tới ông sẽ xuất hiện.Là muốn tìm anh nói chuyện?Vẫn là buộc anh phải ly hôn?“Ba có lời muốn hỏi anh.” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói.Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tề Bằng Trình, Hoắc trì Viễn có chút khẩn trương: “Ba nói đi.”“Rốt cuộc cậu có yêu Tề Mẫn Mẫn không?” Tề Bằng Trình phá lệ nghiêm túc hỏi.“Nếu con nói yêu, ba sẽ tin chứ?” Âm thanh của anh có chút khàn khàn.Tề Bằng Trình không tin vẫn là không tin, mà là hỏi một câu: “Yêu thế nào?”“Muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp trong thế giới này cho cô ấy, muốn nhìn cô ấy cười, muốn cùng cô ấy trải qua từng thời khắc một trong cuộc sống.” Hoắc trì Viễn thâm trầm nói.Tề Bằng TRình vừa lòng thở ra: “Ban này tất cả những gì Tề Mẫn Mẫn nói đều là do tức giận mà nói. Nó cũng yêu con, nhưng người làm ba như ba cũng không đồng ý các con hợp lại với nhau.”Ưng Mẫn dặn dò bác sĩ Vương xong, liền đi lên lầu tìm bà Tưởng.“Bác Tưởng.” Đẩy cửa ra, nhìn thấy bà Tưởng đang ôm một quyển sách ngồi trên sô pha, cô liền cười bước vào chào hỏi.“Bác sĩ Ưng, mau tới đây. Tôi cho cô xem ảnh của con gái tôi.” Bà Tưởng vẻ mặt yêu mến nói.Ưng Mẫn lanh lợi đến ngồi cạnh bà Tưởng, vừa xem sách vừa nói:”Ảnh chụp không đẹp bằng người thật.”“Cô từng gặp con gái tôi?” Bà Tưởng có chút kinh ngạc nói.“Bác Tưởng, bác quên rồi sao? Cháu từng là đồng nghiệp của Hoắc trì Viễn. Cô Tưởng từng đến thăm bệnh viện, cháu đã gặp cô ấy. Chẳng qua lúc ấy cháu vẫn còn là trợ lý bác sĩ, chắc bác không chú ý đến cháu.” Ưng Mẫn ngượng ngùng nói.“Cô đã biết Hoắc trì Viễn từ rất lâu sao?” Bà Tưởng ngẩng đầu hỏi.“Có thể nói như vậy ạ.” Ưng Mẫn cười trả lời,”Cháu vào làm ở bệnh viện này cùng lúc với Hoắc trì Viễn, nhưng anh ấy là bác sĩ ưu tú với bằng tiến sĩ của Harvard, còn cháu chỉ là một trợ lý nhỏ tốt nghiệp học việc y học. Bọn cháu chỉ làm cùng nhau hai năm. Sau đó thì chuyện ấy xảy ra…”Ưng Mẫn đột nhiên dừng lại, không nói thêm nữa, vẻ mặt có chút ưu thương.“Đều tại Tề Mẫn Mẫn!” Bà Tưởng lập tức nheo mắt phẫn hận nói.