Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 847
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 847Bà nội Hoắc nghe thấy lời nói của Hoắc Tương, cũng bày tỏ sự đồng ý: “Tương Tương chủ ý này của con cũng được đấy. Hoắc trì Viễn, ở thành phố B con không phải là có nhà sao? Hai đứa qua đấy cũng được.”“Bà nội, công ty của con đặt tại thành phố A, người cùng ba mẹ cũng ở tại thành phố A, con không thể cả đời đều không về nhà.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói, “Lại nói, nếu con cùng Tề Mẫn Mẫn đến thành phố B, cô ấy lại muốn sống muốn chết bên cạnh con, trong lòng con nhất định sẽ không được thanh tịnh. Trốn tránh, vĩnh viễn cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhất.”“Cháu nói cũng có đạo lý.” Bà nội Hoắc thở dài trầm trọng: “Như vậy đi, ngày mai bà đi thay cháu một chuyến. Khiết Nghi không nghe cháy, chẳng lẽ cả lời của bà cũng không nghe sao?”“Lời nói của bà chắc chắn có trọng lượng hơn của anh cháu.” Hoắc Tương ôm bả vai bà nội, làm nũng nói: “Lão tướng xuất mã, một cái đỉnh hai!”“Nha đầu này há mồm, người chết cũng có thể nói là sống lâu!” Bà nội Hoắc vui vẻ cười to.“Nha đầu, mẹ còn chưa trở về?” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, lo lắng hỏi.“Nghe nói có sản phụ khó sinh, chết từ trong trứng nước, mạng sống của sản phụ cũng bị đe dọa, hiện giờ mẹ đang ở đó cứu giúp bệnh nhân.” Hoắc Tương lập tức giải thích.“Hoắc Nhiên cũng tăng ca?” Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi.“Nó? Nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu. Không biết ở bên ngoài làm gì, hôm nào cũng hơn nửa đêm mới về.” Bà nội Hoắc oán giận nói.“Anh ấy còn có việc gì? Hẹn hò!” Hoắc Tương không cho là đúng nói.Khúc mắc trong lòng Hoắc Nhiên không giải được, sẽ vẫn mãi bất cần đời như thế. Không biết cô gái như thế nào mới có thể thu phục được trái tim của anh.“Một đám các cháu không ai để cho bà bớt lo!” Nhắc tới Hoắc Nhiên, bà nội Hoắc lại tức giận.“Bà nội, đột nhiên cháu có linh cảm. cháu đi lên viết tiểu thuyết.” Hoắc Tương nghe bà nội vừa muốn quở trách chính mình, đồ thêu chữ thập cũng chưa kịp thu dọn, liền vội vàng chạy lên lầu.“Đứa nhỏ này! Bà còn chưa nói gì đã bỏ chạy! Trong lòng nó biết rõ bà muốn nói gì, chính là không chịu để cho bà vừa lòng. Kết hôn kh*ng b* như vậy sao? Cháu bảo nó tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi có được không?” Bà nội Hoắc tràn ngập ai oán hỏi Hoắc trì Viễn.“Tìm một người đàn ông để gả thì thật sễ, nhưng muốn tìm một người đàn ông thích hợp với mình thì không đơn giản như vậy. bà nội, chuyện này không thể vội được.” Hoắc trì Viễn nhanh chóng khuyên nhủ bà.“Nếu hôn nhân của các cháu đều hạnh phúc, bà cũng có thể an tâm mà đi gặp ông nội của cháu.” Bà nội Hoắc u oán nhìn Hoắc trì Viễn.Hoắc trì Viễn chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt bà, ân cần mát xa hai chân cho bà: “Bà nội, vì mấy đứa chúng cháu, bà cũng phải sống lâu trăm tuổi, tứ đại đồng đường.”“Bà còn phải đợi cháu dâu sinh một đứa chắt trai mập mạp mới được.” Bà nội Hoắc lập tức cười.“Sẽ.” Hoắc trì Viễn chạy nhanh tới nói.Ngay lúc Hoắc trì Viễn dỗ bà nội vui vẻ thì Hoắc Hoài Lễ đỡ Chu Cầm đầy mệt mỏi đi vào từ bên ngoài.Chu cầm nhìn thấy Hoắc trì Viễn, liền không hề đi lên lầu, mà là ngồi trên sofa, nói với Hoắc Hoài Lễ: “Cho em chén nước.”Hoắc Hoài Lễ xoay người đi rót nước thì bà nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn: “Tiểu Viễn, ngày hôm qua mẹ thu nhận một bệnh nhân điều trị đặc thù. Đây là nguyên nhân mẹ gọi con về.”“Bệnh nhân gì mà có thể khiến mẹ khẩn trương như thế.” Hoắc trì Viễn nhíu mày, thận trọng hỏi.Hôm nay anh lựa chọn về nhà, là vì đêm qua mẹ gọi anh về.
Chương 847
Bà nội Hoắc nghe thấy lời nói của Hoắc Tương, cũng bày tỏ sự đồng ý: “Tương Tương chủ ý này của con cũng được đấy. Hoắc trì Viễn, ở thành phố B con không phải là có nhà sao? Hai đứa qua đấy cũng được.”
“Bà nội, công ty của con đặt tại thành phố A, người cùng ba mẹ cũng ở tại thành phố A, con không thể cả đời đều không về nhà.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói, “Lại nói, nếu con cùng Tề Mẫn Mẫn đến thành phố B, cô ấy lại muốn sống muốn chết bên cạnh con, trong lòng con nhất định sẽ không được thanh tịnh. Trốn tránh, vĩnh viễn cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhất.”
“Cháu nói cũng có đạo lý.” Bà nội Hoắc thở dài trầm trọng: “Như vậy đi, ngày mai bà đi thay cháu một chuyến. Khiết Nghi không nghe cháy, chẳng lẽ cả lời của bà cũng không nghe sao?”
“Lời nói của bà chắc chắn có trọng lượng hơn của anh cháu.” Hoắc Tương ôm bả vai bà nội, làm nũng nói: “Lão tướng xuất mã, một cái đỉnh hai!”
“Nha đầu này há mồm, người chết cũng có thể nói là sống lâu!” Bà nội Hoắc vui vẻ cười to.
“Nha đầu, mẹ còn chưa trở về?” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, lo lắng hỏi.
“Nghe nói có sản phụ khó sinh, chết từ trong trứng nước, mạng sống của sản phụ cũng bị đe dọa, hiện giờ mẹ đang ở đó cứu giúp bệnh nhân.” Hoắc Tương lập tức giải thích.
“Hoắc Nhiên cũng tăng ca?” Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi.
“Nó? Nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu. Không biết ở bên ngoài làm gì, hôm nào cũng hơn nửa đêm mới về.” Bà nội Hoắc oán giận nói.
“Anh ấy còn có việc gì? Hẹn hò!” Hoắc Tương không cho là đúng nói.
Khúc mắc trong lòng Hoắc Nhiên không giải được, sẽ vẫn mãi bất cần đời như thế. Không biết cô gái như thế nào mới có thể thu phục được trái tim của anh.
“Một đám các cháu không ai để cho bà bớt lo!” Nhắc tới Hoắc Nhiên, bà nội Hoắc lại tức giận.
“Bà nội, đột nhiên cháu có linh cảm. cháu đi lên viết tiểu thuyết.” Hoắc Tương nghe bà nội vừa muốn quở trách chính mình, đồ thêu chữ thập cũng chưa kịp thu dọn, liền vội vàng chạy lên lầu.
“Đứa nhỏ này! Bà còn chưa nói gì đã bỏ chạy! Trong lòng nó biết rõ bà muốn nói gì, chính là không chịu để cho bà vừa lòng. Kết hôn kh*ng b* như vậy sao? Cháu bảo nó tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi có được không?” Bà nội Hoắc tràn ngập ai oán hỏi Hoắc trì Viễn.
“Tìm một người đàn ông để gả thì thật sễ, nhưng muốn tìm một người đàn ông thích hợp với mình thì không đơn giản như vậy. bà nội, chuyện này không thể vội được.” Hoắc trì Viễn nhanh chóng khuyên nhủ bà.
“Nếu hôn nhân của các cháu đều hạnh phúc, bà cũng có thể an tâm mà đi gặp ông nội của cháu.” Bà nội Hoắc u oán nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt bà, ân cần mát xa hai chân cho bà: “Bà nội, vì mấy đứa chúng cháu, bà cũng phải sống lâu trăm tuổi, tứ đại đồng đường.”
“Bà còn phải đợi cháu dâu sinh một đứa chắt trai mập mạp mới được.” Bà nội Hoắc lập tức cười.
“Sẽ.” Hoắc trì Viễn chạy nhanh tới nói.
Ngay lúc Hoắc trì Viễn dỗ bà nội vui vẻ thì Hoắc Hoài Lễ đỡ Chu Cầm đầy mệt mỏi đi vào từ bên ngoài.
Chu cầm nhìn thấy Hoắc trì Viễn, liền không hề đi lên lầu, mà là ngồi trên sofa, nói với Hoắc Hoài Lễ: “Cho em chén nước.”
Hoắc Hoài Lễ xoay người đi rót nước thì bà nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn: “Tiểu Viễn, ngày hôm qua mẹ thu nhận một bệnh nhân điều trị đặc thù. Đây là nguyên nhân mẹ gọi con về.”
“Bệnh nhân gì mà có thể khiến mẹ khẩn trương như thế.” Hoắc trì Viễn nhíu mày, thận trọng hỏi.
Hôm nay anh lựa chọn về nhà, là vì đêm qua mẹ gọi anh về.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 847Bà nội Hoắc nghe thấy lời nói của Hoắc Tương, cũng bày tỏ sự đồng ý: “Tương Tương chủ ý này của con cũng được đấy. Hoắc trì Viễn, ở thành phố B con không phải là có nhà sao? Hai đứa qua đấy cũng được.”“Bà nội, công ty của con đặt tại thành phố A, người cùng ba mẹ cũng ở tại thành phố A, con không thể cả đời đều không về nhà.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói, “Lại nói, nếu con cùng Tề Mẫn Mẫn đến thành phố B, cô ấy lại muốn sống muốn chết bên cạnh con, trong lòng con nhất định sẽ không được thanh tịnh. Trốn tránh, vĩnh viễn cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhất.”“Cháu nói cũng có đạo lý.” Bà nội Hoắc thở dài trầm trọng: “Như vậy đi, ngày mai bà đi thay cháu một chuyến. Khiết Nghi không nghe cháy, chẳng lẽ cả lời của bà cũng không nghe sao?”“Lời nói của bà chắc chắn có trọng lượng hơn của anh cháu.” Hoắc Tương ôm bả vai bà nội, làm nũng nói: “Lão tướng xuất mã, một cái đỉnh hai!”“Nha đầu này há mồm, người chết cũng có thể nói là sống lâu!” Bà nội Hoắc vui vẻ cười to.“Nha đầu, mẹ còn chưa trở về?” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đồng hồ, lo lắng hỏi.“Nghe nói có sản phụ khó sinh, chết từ trong trứng nước, mạng sống của sản phụ cũng bị đe dọa, hiện giờ mẹ đang ở đó cứu giúp bệnh nhân.” Hoắc Tương lập tức giải thích.“Hoắc Nhiên cũng tăng ca?” Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi.“Nó? Nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu. Không biết ở bên ngoài làm gì, hôm nào cũng hơn nửa đêm mới về.” Bà nội Hoắc oán giận nói.“Anh ấy còn có việc gì? Hẹn hò!” Hoắc Tương không cho là đúng nói.Khúc mắc trong lòng Hoắc Nhiên không giải được, sẽ vẫn mãi bất cần đời như thế. Không biết cô gái như thế nào mới có thể thu phục được trái tim của anh.“Một đám các cháu không ai để cho bà bớt lo!” Nhắc tới Hoắc Nhiên, bà nội Hoắc lại tức giận.“Bà nội, đột nhiên cháu có linh cảm. cháu đi lên viết tiểu thuyết.” Hoắc Tương nghe bà nội vừa muốn quở trách chính mình, đồ thêu chữ thập cũng chưa kịp thu dọn, liền vội vàng chạy lên lầu.“Đứa nhỏ này! Bà còn chưa nói gì đã bỏ chạy! Trong lòng nó biết rõ bà muốn nói gì, chính là không chịu để cho bà vừa lòng. Kết hôn kh*ng b* như vậy sao? Cháu bảo nó tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi có được không?” Bà nội Hoắc tràn ngập ai oán hỏi Hoắc trì Viễn.“Tìm một người đàn ông để gả thì thật sễ, nhưng muốn tìm một người đàn ông thích hợp với mình thì không đơn giản như vậy. bà nội, chuyện này không thể vội được.” Hoắc trì Viễn nhanh chóng khuyên nhủ bà.“Nếu hôn nhân của các cháu đều hạnh phúc, bà cũng có thể an tâm mà đi gặp ông nội của cháu.” Bà nội Hoắc u oán nhìn Hoắc trì Viễn.Hoắc trì Viễn chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt bà, ân cần mát xa hai chân cho bà: “Bà nội, vì mấy đứa chúng cháu, bà cũng phải sống lâu trăm tuổi, tứ đại đồng đường.”“Bà còn phải đợi cháu dâu sinh một đứa chắt trai mập mạp mới được.” Bà nội Hoắc lập tức cười.“Sẽ.” Hoắc trì Viễn chạy nhanh tới nói.Ngay lúc Hoắc trì Viễn dỗ bà nội vui vẻ thì Hoắc Hoài Lễ đỡ Chu Cầm đầy mệt mỏi đi vào từ bên ngoài.Chu cầm nhìn thấy Hoắc trì Viễn, liền không hề đi lên lầu, mà là ngồi trên sofa, nói với Hoắc Hoài Lễ: “Cho em chén nước.”Hoắc Hoài Lễ xoay người đi rót nước thì bà nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn: “Tiểu Viễn, ngày hôm qua mẹ thu nhận một bệnh nhân điều trị đặc thù. Đây là nguyên nhân mẹ gọi con về.”“Bệnh nhân gì mà có thể khiến mẹ khẩn trương như thế.” Hoắc trì Viễn nhíu mày, thận trọng hỏi.Hôm nay anh lựa chọn về nhà, là vì đêm qua mẹ gọi anh về.