Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 878

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 878Tề Mẫn Mẫn ngồi trên máy bay, liên tục bấm số của Hoắc trì Viễn nhưng vẫn không thể liên lạc được.Cô biết rõ anh còn chưa xuống máy bay nhưng vẫn không từ bỏ muốn nghe giọng nói anh, nói cho anh biết cô đi đâu.“Đừng gọi nữa! Gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy bảo là kế hoạch bỏ trốn bị phá sản, con phải đi ngặp ông ngoại!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn.“Ba biết ạ?” Vành mắt Tề Mẫn Mẫn hồng lên.“Đừng trách ba, ba là không cẩn thận nghe được!”“Ba, ba không tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn làm nũng trong lòng Tề Bằng Trình.“Con gái bảo bối của ba có người thương, ba nên vui vẻ mới đúng!” Tề Bằng Trình yêu chiều nhéo chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn.“Ba nói giống như là không ai cần con vậy!” Tề Mẫn Mẫn chu môi, bất mãn kháng nghị.“Người giống như Hoắc trì Viễn cũng không nhiều lắm!” Lúc nhắc tới Hoắc trì Viễn, Tề Bằng Trình cảm thấy vui vẻ.Tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự liệu của ông. Tuy ở giữa cũng có thêm chút chuyện, chút khó khăn nhưng Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thật lòng yêu nhau thì những chuyện kia chỉ như chuyện ngoài rìa.“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, “Con sẽ nhắn lại cho anh ấy. Nói cho anh ấy biết con đi Hắc Long Giang!”Tề Mẫn Mẫn gửi tin nhắn xong, không cam lòng tắt điện thoại.Hoắc trì Viễn đứng trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, phóng tầm mắt xa hơn, tất cả đều là người xa lạ.Tề Mẫn Mẫn không tới đón anh sao?Hoắc trì Viễn cảm thấy mất mác.Hóa ra cô không hề nhớ anh như anh nhớ cô.Anh lấy điện thoại di động, muốn gọi cho lái xe đến đón anh. Khi khởi động màn hình, anh phát hiện có tin nhắn Tề Mẫn Mẫn nhắn lại: “Chú à, không thể bỏ trốn được. Ông ngoại em bệnh tình nguy kịch. Em đang trên đường đi Hắc Long Giang.”Anh lập tức gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng không có biện pháp có thể gọi được.Cô đang ở trên máy bay?Anh lập tức chạy vội tới quầy phục vụ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi chuyến bay tới Hắc Long Giang cất cánh lúc mấy giờ?.”“8 giờ 35 phút. 10 phút trước đã cất cánh.”“8 giờ 35 phút? Thật đúng là đúng giờ.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.Nếu máy bay của anh có thể tới đúng giờ, mà máy bay của Tề Mẫn Mẫn bị trễ giờ, nói không chừng anh còn có thể sử dụng đặc quyền kia để sang máy bay đi Hắc Long Giang.”Chỉ là ngắn ngủn 10 phút.“Tiên sinh, ngài còn cần trợ giúp gì sao?”“Chuyến bay sớm nhất cất cánh tới Hắc Long Giang là lúc mấy giờ?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.“Xin ngài chờ chút, tôi giúp ngài tra.”

Chương 878

Tề Mẫn Mẫn ngồi trên máy bay, liên tục bấm số của Hoắc trì Viễn nhưng vẫn không thể liên lạc được.

Cô biết rõ anh còn chưa xuống máy bay nhưng vẫn không từ bỏ muốn nghe giọng nói anh, nói cho anh biết cô đi đâu.

“Đừng gọi nữa! Gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy bảo là kế hoạch bỏ trốn bị phá sản, con phải đi ngặp ông ngoại!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn.

“Ba biết ạ?” Vành mắt Tề Mẫn Mẫn hồng lên.

“Đừng trách ba, ba là không cẩn thận nghe được!”

“Ba, ba không tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn làm nũng trong lòng Tề Bằng Trình.

“Con gái bảo bối của ba có người thương, ba nên vui vẻ mới đúng!” Tề Bằng Trình yêu chiều nhéo chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn.

“Ba nói giống như là không ai cần con vậy!” Tề Mẫn Mẫn chu môi, bất mãn kháng nghị.

“Người giống như Hoắc trì Viễn cũng không nhiều lắm!” Lúc nhắc tới Hoắc trì Viễn, Tề Bằng Trình cảm thấy vui vẻ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự liệu của ông. Tuy ở giữa cũng có thêm chút chuyện, chút khó khăn nhưng Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thật lòng yêu nhau thì những chuyện kia chỉ như chuyện ngoài rìa.

“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, “Con sẽ nhắn lại cho anh ấy. Nói cho anh ấy biết con đi Hắc Long Giang!”

Tề Mẫn Mẫn gửi tin nhắn xong, không cam lòng tắt điện thoại.

Hoắc trì Viễn đứng trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, phóng tầm mắt xa hơn, tất cả đều là người xa lạ.

Tề Mẫn Mẫn không tới đón anh sao?

Hoắc trì Viễn cảm thấy mất mác.

Hóa ra cô không hề nhớ anh như anh nhớ cô.

Anh lấy điện thoại di động, muốn gọi cho lái xe đến đón anh. Khi khởi động màn hình, anh phát hiện có tin nhắn Tề Mẫn Mẫn nhắn lại: “Chú à, không thể bỏ trốn được. Ông ngoại em bệnh tình nguy kịch. Em đang trên đường đi Hắc Long Giang.”

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng không có biện pháp có thể gọi được.

Cô đang ở trên máy bay?

Anh lập tức chạy vội tới quầy phục vụ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi chuyến bay tới Hắc Long Giang cất cánh lúc mấy giờ?.”

“8 giờ 35 phút. 10 phút trước đã cất cánh.”

“8 giờ 35 phút? Thật đúng là đúng giờ.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.

Nếu máy bay của anh có thể tới đúng giờ, mà máy bay của Tề Mẫn Mẫn bị trễ giờ, nói không chừng anh còn có thể sử dụng đặc quyền kia để sang máy bay đi Hắc Long Giang.”

Chỉ là ngắn ngủn 10 phút.

“Tiên sinh, ngài còn cần trợ giúp gì sao?”

“Chuyến bay sớm nhất cất cánh tới Hắc Long Giang là lúc mấy giờ?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.

“Xin ngài chờ chút, tôi giúp ngài tra.”

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 878Tề Mẫn Mẫn ngồi trên máy bay, liên tục bấm số của Hoắc trì Viễn nhưng vẫn không thể liên lạc được.Cô biết rõ anh còn chưa xuống máy bay nhưng vẫn không từ bỏ muốn nghe giọng nói anh, nói cho anh biết cô đi đâu.“Đừng gọi nữa! Gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy bảo là kế hoạch bỏ trốn bị phá sản, con phải đi ngặp ông ngoại!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn.“Ba biết ạ?” Vành mắt Tề Mẫn Mẫn hồng lên.“Đừng trách ba, ba là không cẩn thận nghe được!”“Ba, ba không tức giận sao?” Tề Mẫn Mẫn làm nũng trong lòng Tề Bằng Trình.“Con gái bảo bối của ba có người thương, ba nên vui vẻ mới đúng!” Tề Bằng Trình yêu chiều nhéo chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn.“Ba nói giống như là không ai cần con vậy!” Tề Mẫn Mẫn chu môi, bất mãn kháng nghị.“Người giống như Hoắc trì Viễn cũng không nhiều lắm!” Lúc nhắc tới Hoắc trì Viễn, Tề Bằng Trình cảm thấy vui vẻ.Tất cả mọi chuyện xảy ra đều trong dự liệu của ông. Tuy ở giữa cũng có thêm chút chuyện, chút khó khăn nhưng Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thật lòng yêu nhau thì những chuyện kia chỉ như chuyện ngoài rìa.“Đúng thế!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, “Con sẽ nhắn lại cho anh ấy. Nói cho anh ấy biết con đi Hắc Long Giang!”Tề Mẫn Mẫn gửi tin nhắn xong, không cam lòng tắt điện thoại.Hoắc trì Viễn đứng trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, phóng tầm mắt xa hơn, tất cả đều là người xa lạ.Tề Mẫn Mẫn không tới đón anh sao?Hoắc trì Viễn cảm thấy mất mác.Hóa ra cô không hề nhớ anh như anh nhớ cô.Anh lấy điện thoại di động, muốn gọi cho lái xe đến đón anh. Khi khởi động màn hình, anh phát hiện có tin nhắn Tề Mẫn Mẫn nhắn lại: “Chú à, không thể bỏ trốn được. Ông ngoại em bệnh tình nguy kịch. Em đang trên đường đi Hắc Long Giang.”Anh lập tức gọi điện thoại cho Tề Mẫn Mẫn, nhưng không có biện pháp có thể gọi được.Cô đang ở trên máy bay?Anh lập tức chạy vội tới quầy phục vụ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi chuyến bay tới Hắc Long Giang cất cánh lúc mấy giờ?.”“8 giờ 35 phút. 10 phút trước đã cất cánh.”“8 giờ 35 phút? Thật đúng là đúng giờ.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.Nếu máy bay của anh có thể tới đúng giờ, mà máy bay của Tề Mẫn Mẫn bị trễ giờ, nói không chừng anh còn có thể sử dụng đặc quyền kia để sang máy bay đi Hắc Long Giang.”Chỉ là ngắn ngủn 10 phút.“Tiên sinh, ngài còn cần trợ giúp gì sao?”“Chuyến bay sớm nhất cất cánh tới Hắc Long Giang là lúc mấy giờ?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.“Xin ngài chờ chút, tôi giúp ngài tra.”

Chương 878