Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 917
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 917“Điện thoại của ai vậy? Cảm giác thật thần bí.” Tề Mẫn Mẫn đến bên Hoắc trì Viễn, kỳ quái nhìn anh.“Là ba. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ngoại. Không phải em cũng lo cho ông sao?” Hoắc trì Viễn cất di động, một tay ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, một tay kéo hành lý ra khỏi phòng.“Ba nói thế nào?”“Có vẻ ổn định. Em yên tâm đi.” Hoắc trì Viễn vừa muốn xoay người khóa cửa, liền nhìn thấy cánh cửa phía trước độ ngột khép lại. Anh lập tức nhíu mi.“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa thấy Hoắc trì Viễn phản ứng khá kỳ quái.Hôm nay sao anh cứ là lạ thế nào ý?“Hình như anh nhìn thấy…Có lẽ anh nhìn nhầm rồ.” Hoắc trì Viễn khẽ cắn môi, khóa kỹ cửa rồi đưa Tề Mẫn Mẫn ra thang máy.Là Tề Lạc sao?Sao cô lại ở Hắc Hà này?Có lẽ anh nhìn nhầm.Kiểu con gái tóc dài mày ngang như vậy không giống Tề Lạc.Hơn nữa Tề Lạc không có lý do gì lại chạt đến nơi thành phố biên giới phủ đầy tuyết này cả.“Nếu chỗ này mà cũng gặp được người quen, thì anh quá tự tin rồi!”Không riêng Hoắc trì Viễn, cô cũng là lần đầu tiên đến Hắc Hà này.Sao có thể gặp người quen được?Hoắc trì Viễn chỉ cười cười.Bọn họ vừa vào thang máy đi xuống, Tề Lạc vẫn đang ở trên lầu bị bọn họ làm cho sợ không hề nhẹ.“Mẹ, hình như Hoắc trì Viễn nhìn thấy con!” Tề Lạc căng thẳng nói.“Hai người này, sao đã trở lại rồi?” Dương Nguyệt Quyên bực mình nói.Bà nghĩ bọn họ mới đi có hơn nửa tiếng, hẳn là đã ăn xong bữa sáng rồi đi đến bệnh viện, đã tính toán thời gian để đi ăn cơm với Tề Lạc, ai ngờ lại chạm mặt bọn họ.Là mẹ con bà sơ ý, hay có người theo đuôi?“Con nhìn thấy Hoắc trì Viễn kéo theo hành lý. Chẳng lẽ….bọn họ đi luôn? Mẹ, chúng ta có nên đuổi theo xem họ đi đâu không?”“Không cần! Bọn họ tự động rời đi đúng lúc giảm bớt áp lực cho chúng ta.”Hoắc trì Viễn chưa tới thành phố B, Lynda đã chờ ở sân bay.Vừa thấy Hoắc trì Viễn thaasvai Tề Mẫn Mẫn đi ra, cô ấy lập tức đón: “Hoắc tổng!”“Đã sắp xếp xong chưa?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.“Rồi ạ!” Lynda kính cẩn đáp.Tề Mẫn Mẫn thấy từ sau khi Lynda và Trịnh Húc kết giao, càng không có cảm giác gì với Hoắc trì Viễn, mang dáng vẻ nghiêm cẩn, cẩn trọng của một người trợ lý.Cô càng lúc càng thích Lynda. Tình cảm không sướt mướt, dây dưa. Yêu là yêu, kết thúc thì cũng không lưu luyến nữa.Nếu như có một ngày, cô không còn tư cách yêu Hoắc trì Viễn nữa, có lẽ cô cũng không thể xử lý tốt giống Lynda.Lên xe, Lynda đưa cho Hoắc trì Viễn một bản danh sách: “Đây là dách sách mà hai ngày này chúng ta phải gặp mặt!”“Nhiều như vậy?” Hoắc trì Viễn nhìn một bản danh sách dài, lập tức nhíu mày.
Chương 917
“Điện thoại của ai vậy? Cảm giác thật thần bí.” Tề Mẫn Mẫn đến bên Hoắc trì Viễn, kỳ quái nhìn anh.
“Là ba. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ngoại. Không phải em cũng lo cho ông sao?” Hoắc trì Viễn cất di động, một tay ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, một tay kéo hành lý ra khỏi phòng.
“Ba nói thế nào?”
“Có vẻ ổn định. Em yên tâm đi.” Hoắc trì Viễn vừa muốn xoay người khóa cửa, liền nhìn thấy cánh cửa phía trước độ ngột khép lại. Anh lập tức nhíu mi.
“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa thấy Hoắc trì Viễn phản ứng khá kỳ quái.
Hôm nay sao anh cứ là lạ thế nào ý?
“Hình như anh nhìn thấy…Có lẽ anh nhìn nhầm rồ.” Hoắc trì Viễn khẽ cắn môi, khóa kỹ cửa rồi đưa Tề Mẫn Mẫn ra thang máy.
Là Tề Lạc sao?
Sao cô lại ở Hắc Hà này?
Có lẽ anh nhìn nhầm.
Kiểu con gái tóc dài mày ngang như vậy không giống Tề Lạc.
Hơn nữa Tề Lạc không có lý do gì lại chạt đến nơi thành phố biên giới phủ đầy tuyết này cả.
“Nếu chỗ này mà cũng gặp được người quen, thì anh quá tự tin rồi!”
Không riêng Hoắc trì Viễn, cô cũng là lần đầu tiên đến Hắc Hà này.
Sao có thể gặp người quen được?
Hoắc trì Viễn chỉ cười cười.
Bọn họ vừa vào thang máy đi xuống, Tề Lạc vẫn đang ở trên lầu bị bọn họ làm cho sợ không hề nhẹ.
“Mẹ, hình như Hoắc trì Viễn nhìn thấy con!” Tề Lạc căng thẳng nói.
“Hai người này, sao đã trở lại rồi?” Dương Nguyệt Quyên bực mình nói.
Bà nghĩ bọn họ mới đi có hơn nửa tiếng, hẳn là đã ăn xong bữa sáng rồi đi đến bệnh viện, đã tính toán thời gian để đi ăn cơm với Tề Lạc, ai ngờ lại chạm mặt bọn họ.
Là mẹ con bà sơ ý, hay có người theo đuôi?
“Con nhìn thấy Hoắc trì Viễn kéo theo hành lý. Chẳng lẽ….bọn họ đi luôn? Mẹ, chúng ta có nên đuổi theo xem họ đi đâu không?”
“Không cần! Bọn họ tự động rời đi đúng lúc giảm bớt áp lực cho chúng ta.”
Hoắc trì Viễn chưa tới thành phố B, Lynda đã chờ ở sân bay.
Vừa thấy Hoắc trì Viễn thaasvai Tề Mẫn Mẫn đi ra, cô ấy lập tức đón: “Hoắc tổng!”
“Đã sắp xếp xong chưa?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.
“Rồi ạ!” Lynda kính cẩn đáp.
Tề Mẫn Mẫn thấy từ sau khi Lynda và Trịnh Húc kết giao, càng không có cảm giác gì với Hoắc trì Viễn, mang dáng vẻ nghiêm cẩn, cẩn trọng của một người trợ lý.
Cô càng lúc càng thích Lynda. Tình cảm không sướt mướt, dây dưa. Yêu là yêu, kết thúc thì cũng không lưu luyến nữa.
Nếu như có một ngày, cô không còn tư cách yêu Hoắc trì Viễn nữa, có lẽ cô cũng không thể xử lý tốt giống Lynda.
Lên xe, Lynda đưa cho Hoắc trì Viễn một bản danh sách: “Đây là dách sách mà hai ngày này chúng ta phải gặp mặt!”
“Nhiều như vậy?” Hoắc trì Viễn nhìn một bản danh sách dài, lập tức nhíu mày.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 917“Điện thoại của ai vậy? Cảm giác thật thần bí.” Tề Mẫn Mẫn đến bên Hoắc trì Viễn, kỳ quái nhìn anh.“Là ba. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ngoại. Không phải em cũng lo cho ông sao?” Hoắc trì Viễn cất di động, một tay ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, một tay kéo hành lý ra khỏi phòng.“Ba nói thế nào?”“Có vẻ ổn định. Em yên tâm đi.” Hoắc trì Viễn vừa muốn xoay người khóa cửa, liền nhìn thấy cánh cửa phía trước độ ngột khép lại. Anh lập tức nhíu mi.“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa thấy Hoắc trì Viễn phản ứng khá kỳ quái.Hôm nay sao anh cứ là lạ thế nào ý?“Hình như anh nhìn thấy…Có lẽ anh nhìn nhầm rồ.” Hoắc trì Viễn khẽ cắn môi, khóa kỹ cửa rồi đưa Tề Mẫn Mẫn ra thang máy.Là Tề Lạc sao?Sao cô lại ở Hắc Hà này?Có lẽ anh nhìn nhầm.Kiểu con gái tóc dài mày ngang như vậy không giống Tề Lạc.Hơn nữa Tề Lạc không có lý do gì lại chạt đến nơi thành phố biên giới phủ đầy tuyết này cả.“Nếu chỗ này mà cũng gặp được người quen, thì anh quá tự tin rồi!”Không riêng Hoắc trì Viễn, cô cũng là lần đầu tiên đến Hắc Hà này.Sao có thể gặp người quen được?Hoắc trì Viễn chỉ cười cười.Bọn họ vừa vào thang máy đi xuống, Tề Lạc vẫn đang ở trên lầu bị bọn họ làm cho sợ không hề nhẹ.“Mẹ, hình như Hoắc trì Viễn nhìn thấy con!” Tề Lạc căng thẳng nói.“Hai người này, sao đã trở lại rồi?” Dương Nguyệt Quyên bực mình nói.Bà nghĩ bọn họ mới đi có hơn nửa tiếng, hẳn là đã ăn xong bữa sáng rồi đi đến bệnh viện, đã tính toán thời gian để đi ăn cơm với Tề Lạc, ai ngờ lại chạm mặt bọn họ.Là mẹ con bà sơ ý, hay có người theo đuôi?“Con nhìn thấy Hoắc trì Viễn kéo theo hành lý. Chẳng lẽ….bọn họ đi luôn? Mẹ, chúng ta có nên đuổi theo xem họ đi đâu không?”“Không cần! Bọn họ tự động rời đi đúng lúc giảm bớt áp lực cho chúng ta.”Hoắc trì Viễn chưa tới thành phố B, Lynda đã chờ ở sân bay.Vừa thấy Hoắc trì Viễn thaasvai Tề Mẫn Mẫn đi ra, cô ấy lập tức đón: “Hoắc tổng!”“Đã sắp xếp xong chưa?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.“Rồi ạ!” Lynda kính cẩn đáp.Tề Mẫn Mẫn thấy từ sau khi Lynda và Trịnh Húc kết giao, càng không có cảm giác gì với Hoắc trì Viễn, mang dáng vẻ nghiêm cẩn, cẩn trọng của một người trợ lý.Cô càng lúc càng thích Lynda. Tình cảm không sướt mướt, dây dưa. Yêu là yêu, kết thúc thì cũng không lưu luyến nữa.Nếu như có một ngày, cô không còn tư cách yêu Hoắc trì Viễn nữa, có lẽ cô cũng không thể xử lý tốt giống Lynda.Lên xe, Lynda đưa cho Hoắc trì Viễn một bản danh sách: “Đây là dách sách mà hai ngày này chúng ta phải gặp mặt!”“Nhiều như vậy?” Hoắc trì Viễn nhìn một bản danh sách dài, lập tức nhíu mày.