Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1062
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1062Hoắc trì Viễn:”Tôi đã bao giờ đùa với mấy người chưa? Nói có quà tức là có quà.Đối với Trịnh Húc và Lynda, anh chưa từng tiếc cái gì.Họ cũng biết rõ.Đối với trợ thủ đắc lực, nhất định phải biết cách khen thưởng. Bằng không có ngày người ta đủ lông đủ cánh, chắc chắn sẽ rời bỏ mình, đi nơi khác lập nghiệp. Rồi đến một ngày nào đó, không còn anh em gì nữa, mà sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường.Cứ tính toán chi li thành ra oan gia, không bằng cứ khen thưởng thoải mái một chút.“Ai muốn lại đây?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Lynda và Trịnh Húc vừa mới đăng ký. Xem ra phép khích tướng ngày hôm qua của anh dùng vừa đúng lúc.” Hoắc trì Viễn đắc ý nói.“Cho dù không có anh, sớm muộn gì hai người đó cũng có ngày kết hôn thôi. Anh à, da trâu thổi lớn không tốt đâu.” Tề Mẫn Mẫn véo mặt anh, nghịch ngợm cười nói.Nhìn thấy cô bắt đầu vui đùa với mình, anh yên tâm nở nụ cười.Xem ra cô đang bớt đi lo lắng.Lynda và Trịnh Húc đi vào nhà họ Hoắc, TRÊN TAY CẦM THEO đống lớn đồ.Hoắc trì Viễn cười nói: “Không phải muốn kết hôn sao? Sao còn mua nhiều như thế?”“Đó là quà cho bà, không có phần của anh.” Lynda khí phách trả lời.Tề Mẫn Mẫn nghe được, cười xì một tiếng.Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn thoáng qua bà nội: “Bà nội, thuộc hạ của cháu còn hiếu thuận hơn cháu.”“Lynda và TRịnh Húc vốn nhỏ hơn cháu. Đến đây, bà nội lì xì cho hai cháu.” Bà nội tiếp đón, vẻ mặt hiền lành cười nói.“Còn có lì xì sao?” Lynda vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh bà nội.Bà nội đưa hai cái lì xì nhét vào trong tay Lynda: “Bà nội nghe nói hai cháu kết hôn, cũng cao hứng theo.”“Cảm ơn bà nội.” Lynda xoay người, hôn lên mặt bà.Trịnh Húc đi lên trước, ôm lấy thắt lưng cô, thành khẩn nói: “Bà nội, cháu cảm ơn!”“Bọn cháu chúc bà tết âm lịch vui vẻ.” Lynda nói xong, vẻ mặt hạnh phúc ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Húc.“Được, đều phải vui vẻ.” Bà nội Hoắc thấm thía nói.Hoắc trì Viễn đặt tay lên vai Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Đều phải vui vẻ.”“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi rất nặng gật đầu.“Đầu còn đau không?” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi.“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.Sau khi uống thuốc hạ sốt, phát hết nhiệt ra, lại ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn rất nhiều,.“Vậy là tốt rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng thở ra.“Trong chốc lát ăn bữa cơm đoàn viên thôi.” Bà nội nhiệt tình nói với Lynda và Trịnh Húc.
Chương 1062
Hoắc trì Viễn:”Tôi đã bao giờ đùa với mấy người chưa? Nói có quà tức là có quà.
Đối với Trịnh Húc và Lynda, anh chưa từng tiếc cái gì.
Họ cũng biết rõ.
Đối với trợ thủ đắc lực, nhất định phải biết cách khen thưởng. Bằng không có ngày người ta đủ lông đủ cánh, chắc chắn sẽ rời bỏ mình, đi nơi khác lập nghiệp. Rồi đến một ngày nào đó, không còn anh em gì nữa, mà sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Cứ tính toán chi li thành ra oan gia, không bằng cứ khen thưởng thoải mái một chút.
“Ai muốn lại đây?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Lynda và Trịnh Húc vừa mới đăng ký. Xem ra phép khích tướng ngày hôm qua của anh dùng vừa đúng lúc.” Hoắc trì Viễn đắc ý nói.
“Cho dù không có anh, sớm muộn gì hai người đó cũng có ngày kết hôn thôi. Anh à, da trâu thổi lớn không tốt đâu.” Tề Mẫn Mẫn véo mặt anh, nghịch ngợm cười nói.
Nhìn thấy cô bắt đầu vui đùa với mình, anh yên tâm nở nụ cười.
Xem ra cô đang bớt đi lo lắng.
Lynda và Trịnh Húc đi vào nhà họ Hoắc, TRÊN TAY CẦM THEO đống lớn đồ.
Hoắc trì Viễn cười nói: “Không phải muốn kết hôn sao? Sao còn mua nhiều như thế?”
“Đó là quà cho bà, không có phần của anh.” Lynda khí phách trả lời.
Tề Mẫn Mẫn nghe được, cười xì một tiếng.
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn thoáng qua bà nội: “Bà nội, thuộc hạ của cháu còn hiếu thuận hơn cháu.”
“Lynda và TRịnh Húc vốn nhỏ hơn cháu. Đến đây, bà nội lì xì cho hai cháu.” Bà nội tiếp đón, vẻ mặt hiền lành cười nói.
“Còn có lì xì sao?” Lynda vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh bà nội.
Bà nội đưa hai cái lì xì nhét vào trong tay Lynda: “Bà nội nghe nói hai cháu kết hôn, cũng cao hứng theo.”
“Cảm ơn bà nội.” Lynda xoay người, hôn lên mặt bà.
Trịnh Húc đi lên trước, ôm lấy thắt lưng cô, thành khẩn nói: “Bà nội, cháu cảm ơn!”
“Bọn cháu chúc bà tết âm lịch vui vẻ.” Lynda nói xong, vẻ mặt hạnh phúc ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Húc.
“Được, đều phải vui vẻ.” Bà nội Hoắc thấm thía nói.
Hoắc trì Viễn đặt tay lên vai Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Đều phải vui vẻ.”
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi rất nặng gật đầu.
“Đầu còn đau không?” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
Sau khi uống thuốc hạ sốt, phát hết nhiệt ra, lại ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn rất nhiều,.
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng thở ra.
“Trong chốc lát ăn bữa cơm đoàn viên thôi.” Bà nội nhiệt tình nói với Lynda và Trịnh Húc.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1062Hoắc trì Viễn:”Tôi đã bao giờ đùa với mấy người chưa? Nói có quà tức là có quà.Đối với Trịnh Húc và Lynda, anh chưa từng tiếc cái gì.Họ cũng biết rõ.Đối với trợ thủ đắc lực, nhất định phải biết cách khen thưởng. Bằng không có ngày người ta đủ lông đủ cánh, chắc chắn sẽ rời bỏ mình, đi nơi khác lập nghiệp. Rồi đến một ngày nào đó, không còn anh em gì nữa, mà sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường.Cứ tính toán chi li thành ra oan gia, không bằng cứ khen thưởng thoải mái một chút.“Ai muốn lại đây?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.“Lynda và Trịnh Húc vừa mới đăng ký. Xem ra phép khích tướng ngày hôm qua của anh dùng vừa đúng lúc.” Hoắc trì Viễn đắc ý nói.“Cho dù không có anh, sớm muộn gì hai người đó cũng có ngày kết hôn thôi. Anh à, da trâu thổi lớn không tốt đâu.” Tề Mẫn Mẫn véo mặt anh, nghịch ngợm cười nói.Nhìn thấy cô bắt đầu vui đùa với mình, anh yên tâm nở nụ cười.Xem ra cô đang bớt đi lo lắng.Lynda và Trịnh Húc đi vào nhà họ Hoắc, TRÊN TAY CẦM THEO đống lớn đồ.Hoắc trì Viễn cười nói: “Không phải muốn kết hôn sao? Sao còn mua nhiều như thế?”“Đó là quà cho bà, không có phần của anh.” Lynda khí phách trả lời.Tề Mẫn Mẫn nghe được, cười xì một tiếng.Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn thoáng qua bà nội: “Bà nội, thuộc hạ của cháu còn hiếu thuận hơn cháu.”“Lynda và TRịnh Húc vốn nhỏ hơn cháu. Đến đây, bà nội lì xì cho hai cháu.” Bà nội tiếp đón, vẻ mặt hiền lành cười nói.“Còn có lì xì sao?” Lynda vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh bà nội.Bà nội đưa hai cái lì xì nhét vào trong tay Lynda: “Bà nội nghe nói hai cháu kết hôn, cũng cao hứng theo.”“Cảm ơn bà nội.” Lynda xoay người, hôn lên mặt bà.Trịnh Húc đi lên trước, ôm lấy thắt lưng cô, thành khẩn nói: “Bà nội, cháu cảm ơn!”“Bọn cháu chúc bà tết âm lịch vui vẻ.” Lynda nói xong, vẻ mặt hạnh phúc ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Húc.“Được, đều phải vui vẻ.” Bà nội Hoắc thấm thía nói.Hoắc trì Viễn đặt tay lên vai Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Đều phải vui vẻ.”“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn dùng giọng mũi rất nặng gật đầu.“Đầu còn đau không?” Hoắc trì Viễn lo lắng hỏi.“Tốt hơn nhiều rồi.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.Sau khi uống thuốc hạ sốt, phát hết nhiệt ra, lại ngủ một ngày, tinh thần tốt hơn rất nhiều,.“Vậy là tốt rồi.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng thở ra.“Trong chốc lát ăn bữa cơm đoàn viên thôi.” Bà nội nhiệt tình nói với Lynda và Trịnh Húc.