"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 754
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Lưu Tú Cầm, tôi biết bà cứng miệng, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi nào bà nói mới thôi!”, Âu Dương Ngọc Quân rống lên. "Cậu không thể, tôi là mẹ của Hàn Tuyết, con bé mà biết..." "Chát...", Âu Dương Ngọc Quân tát vào mặt bà ta: "Bà là mẹ của ai thì liên quan gì tôi...” Âu Dương Ngọc Quân nắm tóc Lưu Tú Cầm bắt đầu hành hung, tiếng kêu của bà ta thảm thiết làm người sợ hãi. Lưu Tú Cầm đau đớn cầu xin tha thứ nhưng vẫn không chịu mở miệng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, không hề có ý ngăn cản. "Rẹt rẹt..." Lưu Tú Cầm giãy dụa, quần áo trên vai bị xé nát, Diệp Phàm nheo lại mắt. Nhanh chóng túm lấy Âu Dương Ngọc Quân: "Ngọc Quân, tạm dừng lại đã..." Âu Dương Ngọc Quân dừng lại. Lưu Tú Cầm hét thảm, mặt đầy máu. Nhưng bà ta vẫn cứng miệng, khăng khăng rằng chuyện kia không liên quan gì đến mình. Diệp Phàm che mũi đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vai bị lộ ra ngoài của Lưu Tú Cầm. "Diệp Phàm, cậu muốn làm gì?" Diệp Phàm đột nhiên kề sát, nhìn chằm chằm cái vai trần của bà ta, làm cho bà ta hoảng sợ la lên: "Tôi là mẹ chồng cậu! Thằng cầm thú, cậu là cầm thú..." Diệp Phàm mặc kệ bà ta, anh thà vừa mắt heo nái chứ chẳng để mắt Lưu Tú Cầm đâu. "Ha ha, sắp chết rồi mà còn kín miệng như vậy, bội phục, thật sự bội phục..." Diệp Phàm đột nhiên bật cười, anh lấy khăn giấy nhanh chóng quẹt qua vai của Lưu Tú Cầm một cái, khiến bà ta sợ đến hét lên không ngừng. "Lưu Tú Cầm, đừng la hét nữa! Hãy nhìn vào vai của mình đi, Hồng lang độc sang, chậc chậc, vậy mà là Hồng Lang Độc Sang…” "Cậu nói bậy, tôi đã uống thuốc giải, tôi...", Lưu Tú Cầm hét lên trong vô thức, sau khi la xong thì bà ta liền hối hận. Vẻ giễu cợt trên mặt Diệp Phàm càng thêm hiện rõ: "Lưu Tú Cầm, bà bị lừa rồi, tôi đoán kẻ đó là Lâm Thanh Đế!"Độc Sang, Lâm Thanh Đế... Những từ này làm Lưu Tú Cầm hoảng sợ, bà ta quay đầu nhìn về phía bả vai của mình. Bà ta lại hét toáng, hoảng sợ kêu lên: "Không thể nào, tôi đã uống thuốc giải rồi mà, sao lại như vậy được..." Trên bờ vai vốn trắng nõn của bà ta có những mụn nhọt đỏ như nụ hoa, nhìn chúng trông như sắp thối rữa. Hét lớn rồi Lưu Tú Cầm dùng tay gãi, một mụn nhọt đỏ bị bà ta gãi trúng thì lập tức chảy ra mủ màu vàng nhạt, cảm giác đau nóng lan khắp toàn thân. "Hồng Lang Độc Sang, một trong những loại độc tàn ác nhất ở Miêu Cương, người trúng độc thì toàn thân nổi đầy mụn mủ, đau đớn mà chết, vô cùng khổ sở, thê thảm không gì sánh bằng...", Diệp Phàm nói.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Lưu Tú Cầm, tôi biết bà cứng miệng, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi nào bà nói mới thôi!”, Âu Dương Ngọc Quân rống lên. "Cậu không thể, tôi là mẹ của Hàn Tuyết, con bé mà biết..." "Chát...", Âu Dương Ngọc Quân tát vào mặt bà ta: "Bà là mẹ của ai thì liên quan gì tôi...” Âu Dương Ngọc Quân nắm tóc Lưu Tú Cầm bắt đầu hành hung, tiếng kêu của bà ta thảm thiết làm người sợ hãi. Lưu Tú Cầm đau đớn cầu xin tha thứ nhưng vẫn không chịu mở miệng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, không hề có ý ngăn cản. "Rẹt rẹt..." Lưu Tú Cầm giãy dụa, quần áo trên vai bị xé nát, Diệp Phàm nheo lại mắt. Nhanh chóng túm lấy Âu Dương Ngọc Quân: "Ngọc Quân, tạm dừng lại đã..." Âu Dương Ngọc Quân dừng lại. Lưu Tú Cầm hét thảm, mặt đầy máu. Nhưng bà ta vẫn cứng miệng, khăng khăng rằng chuyện kia không liên quan gì đến mình. Diệp Phàm che mũi đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vai bị lộ ra ngoài của Lưu Tú Cầm. "Diệp Phàm, cậu muốn làm gì?" Diệp Phàm đột nhiên kề sát, nhìn chằm chằm cái vai trần của bà ta, làm cho bà ta hoảng sợ la lên: "Tôi là mẹ chồng cậu! Thằng cầm thú, cậu là cầm thú..." Diệp Phàm mặc kệ bà ta, anh thà vừa mắt heo nái chứ chẳng để mắt Lưu Tú Cầm đâu. "Ha ha, sắp chết rồi mà còn kín miệng như vậy, bội phục, thật sự bội phục..." Diệp Phàm đột nhiên bật cười, anh lấy khăn giấy nhanh chóng quẹt qua vai của Lưu Tú Cầm một cái, khiến bà ta sợ đến hét lên không ngừng. "Lưu Tú Cầm, đừng la hét nữa! Hãy nhìn vào vai của mình đi, Hồng lang độc sang, chậc chậc, vậy mà là Hồng Lang Độc Sang…” "Cậu nói bậy, tôi đã uống thuốc giải, tôi...", Lưu Tú Cầm hét lên trong vô thức, sau khi la xong thì bà ta liền hối hận. Vẻ giễu cợt trên mặt Diệp Phàm càng thêm hiện rõ: "Lưu Tú Cầm, bà bị lừa rồi, tôi đoán kẻ đó là Lâm Thanh Đế!"Độc Sang, Lâm Thanh Đế... Những từ này làm Lưu Tú Cầm hoảng sợ, bà ta quay đầu nhìn về phía bả vai của mình. Bà ta lại hét toáng, hoảng sợ kêu lên: "Không thể nào, tôi đã uống thuốc giải rồi mà, sao lại như vậy được..." Trên bờ vai vốn trắng nõn của bà ta có những mụn nhọt đỏ như nụ hoa, nhìn chúng trông như sắp thối rữa. Hét lớn rồi Lưu Tú Cầm dùng tay gãi, một mụn nhọt đỏ bị bà ta gãi trúng thì lập tức chảy ra mủ màu vàng nhạt, cảm giác đau nóng lan khắp toàn thân. "Hồng Lang Độc Sang, một trong những loại độc tàn ác nhất ở Miêu Cương, người trúng độc thì toàn thân nổi đầy mụn mủ, đau đớn mà chết, vô cùng khổ sở, thê thảm không gì sánh bằng...", Diệp Phàm nói.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Lưu Tú Cầm, tôi biết bà cứng miệng, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi nào bà nói mới thôi!”, Âu Dương Ngọc Quân rống lên. "Cậu không thể, tôi là mẹ của Hàn Tuyết, con bé mà biết..." "Chát...", Âu Dương Ngọc Quân tát vào mặt bà ta: "Bà là mẹ của ai thì liên quan gì tôi...” Âu Dương Ngọc Quân nắm tóc Lưu Tú Cầm bắt đầu hành hung, tiếng kêu của bà ta thảm thiết làm người sợ hãi. Lưu Tú Cầm đau đớn cầu xin tha thứ nhưng vẫn không chịu mở miệng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, không hề có ý ngăn cản. "Rẹt rẹt..." Lưu Tú Cầm giãy dụa, quần áo trên vai bị xé nát, Diệp Phàm nheo lại mắt. Nhanh chóng túm lấy Âu Dương Ngọc Quân: "Ngọc Quân, tạm dừng lại đã..." Âu Dương Ngọc Quân dừng lại. Lưu Tú Cầm hét thảm, mặt đầy máu. Nhưng bà ta vẫn cứng miệng, khăng khăng rằng chuyện kia không liên quan gì đến mình. Diệp Phàm che mũi đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vai bị lộ ra ngoài của Lưu Tú Cầm. "Diệp Phàm, cậu muốn làm gì?" Diệp Phàm đột nhiên kề sát, nhìn chằm chằm cái vai trần của bà ta, làm cho bà ta hoảng sợ la lên: "Tôi là mẹ chồng cậu! Thằng cầm thú, cậu là cầm thú..." Diệp Phàm mặc kệ bà ta, anh thà vừa mắt heo nái chứ chẳng để mắt Lưu Tú Cầm đâu. "Ha ha, sắp chết rồi mà còn kín miệng như vậy, bội phục, thật sự bội phục..." Diệp Phàm đột nhiên bật cười, anh lấy khăn giấy nhanh chóng quẹt qua vai của Lưu Tú Cầm một cái, khiến bà ta sợ đến hét lên không ngừng. "Lưu Tú Cầm, đừng la hét nữa! Hãy nhìn vào vai của mình đi, Hồng lang độc sang, chậc chậc, vậy mà là Hồng Lang Độc Sang…” "Cậu nói bậy, tôi đã uống thuốc giải, tôi...", Lưu Tú Cầm hét lên trong vô thức, sau khi la xong thì bà ta liền hối hận. Vẻ giễu cợt trên mặt Diệp Phàm càng thêm hiện rõ: "Lưu Tú Cầm, bà bị lừa rồi, tôi đoán kẻ đó là Lâm Thanh Đế!"Độc Sang, Lâm Thanh Đế... Những từ này làm Lưu Tú Cầm hoảng sợ, bà ta quay đầu nhìn về phía bả vai của mình. Bà ta lại hét toáng, hoảng sợ kêu lên: "Không thể nào, tôi đã uống thuốc giải rồi mà, sao lại như vậy được..." Trên bờ vai vốn trắng nõn của bà ta có những mụn nhọt đỏ như nụ hoa, nhìn chúng trông như sắp thối rữa. Hét lớn rồi Lưu Tú Cầm dùng tay gãi, một mụn nhọt đỏ bị bà ta gãi trúng thì lập tức chảy ra mủ màu vàng nhạt, cảm giác đau nóng lan khắp toàn thân. "Hồng Lang Độc Sang, một trong những loại độc tàn ác nhất ở Miêu Cương, người trúng độc thì toàn thân nổi đầy mụn mủ, đau đớn mà chết, vô cùng khổ sở, thê thảm không gì sánh bằng...", Diệp Phàm nói.