Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1092

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1092“A… Có lẽ chú Ứng về đã kể cho cô ta!” Tề Mẫn Mẫn không lộ cảm xúc gì chỉ bình tĩnh nói.“Biết điều như vậy sao?” Hoắc trì Viễn khẽ nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.“Bởi vì em biết anh sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ! Em biết anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy Hoắc trì Viễn.Hoắc trì Viễn cười vui vẻ, “Không sai, đã trưởng thành hơn rồi!”Điện thoại của Hoắc trì Viễn không lâu sau lại đổ chuông.Hoắc trì Viễn nhận ra vẫn là điện thoại của Ưng Mẫn, liền ấn nút tắt.“Chú, có muốn em tránh đi chỗ khác không?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, khẽ cười hỏi.“Đừng! Anh vốn không muốn nghe điện thoại của cô ấy.” Hoắc trì Viễn cười nói.Ưng Mẫn gần đây có chút không lý trí, thường xuyên gọi điện cho anh không đúng lúc, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt, sau khi Tề Mẫn Mẫn đã ngủ.Với việc này, anh thấy có chút phiền toái.Ưng Mẫn trước kia không phải như thế.Cô ấy rất hiểu chuyện!“Biết đâu người ta chỉ muốn cảm ơn anh thôi thì sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Anh giúp cô ấy không phải để nghe cô ấy nói cảm ơn. Không cần thiết.” Hoắc trì Viễn vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn đang muốn tắt đi thì đưa tay ra nói với anh:”Hoắc trì Viễn, để em nghe cho.”“Được.” Hoắc trì Viễn suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý.Tề Mẫn Mẫn cầm lấy di động, thản nhiên ấn nghe.“Hoắc trì Viễn, sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh giận em sao?” Trong lời nói của Ưng Mẫn có chút u oán.Tề Mẫn Mẫn lập tức cười trả lời:”Chị Ưng Mẫn, là em, Tề Mẫn Mẫn. Chị tìm chồng em có việc gì? Anh ấy đang bận.”“Ừm……Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh ấy.” Ưng Mẫn nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh,”Anh ấy vì chuyện của tôi mà lao lực.”“Hoắc trì Viễn đã nói với em. Em thật cảm thấy tiếc cho chị. Sự đau khổ của người nhà bệnh nhân em cũng hiểu. Chị yên tâm, Hoắc trì Viễn nhất định sẽ xử lý thật công bằng.” Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với Ưng Mẫn vô cùng lý trí.“Quấy rầy rồi! Cảm ơn!” Ưng Mẫn nhanh chóng cúp điện thoại.Hoắc trì Viễn chưa từng nghĩ Tề Mẫn Mẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Ưng Mẫn. Anh hài lòng ôm cô:”Em trả lời rất tốt! Anh nhất định sẽ xử lý thật công bằng. Nha đầu, cảm ơn sự thông cảm của em.”“Con người phải trầm ổn chín chắn. Em không thể mãi không hiểu chuyện như hồi mới cưới được, bắt anh sa thải Lynda. Nếu như lúc trước anh sa thải cô ấy, thì hiện giờ cô ấy không thể hạnh phúc bên cạnh Trịnh Húc.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi, “Em sẽ cố gắng không là một người chỉ biết đố kỵ, em sẽ sử dụng mị lực của mình để xử lý tình địch.”“Không tồi!” Hoắc trì Viễn cười hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.

Chương 1092

“A… Có lẽ chú Ứng về đã kể cho cô ta!” Tề Mẫn Mẫn không lộ cảm xúc gì chỉ bình tĩnh nói.

“Biết điều như vậy sao?” Hoắc trì Viễn khẽ nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.

“Bởi vì em biết anh sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ! Em biết anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn cười vui vẻ, “Không sai, đã trưởng thành hơn rồi!”

Điện thoại của Hoắc trì Viễn không lâu sau lại đổ chuông.

Hoắc trì Viễn nhận ra vẫn là điện thoại của Ưng Mẫn, liền ấn nút tắt.

“Chú, có muốn em tránh đi chỗ khác không?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, khẽ cười hỏi.

“Đừng! Anh vốn không muốn nghe điện thoại của cô ấy.” Hoắc trì Viễn cười nói.

Ưng Mẫn gần đây có chút không lý trí, thường xuyên gọi điện cho anh không đúng lúc, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt, sau khi Tề Mẫn Mẫn đã ngủ.

Với việc này, anh thấy có chút phiền toái.

Ưng Mẫn trước kia không phải như thế.

Cô ấy rất hiểu chuyện!

“Biết đâu người ta chỉ muốn cảm ơn anh thôi thì sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Anh giúp cô ấy không phải để nghe cô ấy nói cảm ơn. Không cần thiết.” Hoắc trì Viễn vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn đang muốn tắt đi thì đưa tay ra nói với anh:”Hoắc trì Viễn, để em nghe cho.”

“Được.” Hoắc trì Viễn suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý.

Tề Mẫn Mẫn cầm lấy di động, thản nhiên ấn nghe.

“Hoắc trì Viễn, sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh giận em sao?” Trong lời nói của Ưng Mẫn có chút u oán.

Tề Mẫn Mẫn lập tức cười trả lời:”Chị Ưng Mẫn, là em, Tề Mẫn Mẫn. Chị tìm chồng em có việc gì? Anh ấy đang bận.”

“Ừm……Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh ấy.” Ưng Mẫn nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh,”Anh ấy vì chuyện của tôi mà lao lực.”

“Hoắc trì Viễn đã nói với em. Em thật cảm thấy tiếc cho chị. Sự đau khổ của người nhà bệnh nhân em cũng hiểu. Chị yên tâm, Hoắc trì Viễn nhất định sẽ xử lý thật công bằng.” Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với Ưng Mẫn vô cùng lý trí.

“Quấy rầy rồi! Cảm ơn!” Ưng Mẫn nhanh chóng cúp điện thoại.

Hoắc trì Viễn chưa từng nghĩ Tề Mẫn Mẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Ưng Mẫn. Anh hài lòng ôm cô:”Em trả lời rất tốt! Anh nhất định sẽ xử lý thật công bằng. Nha đầu, cảm ơn sự thông cảm của em.”

“Con người phải trầm ổn chín chắn. Em không thể mãi không hiểu chuyện như hồi mới cưới được, bắt anh sa thải Lynda. Nếu như lúc trước anh sa thải cô ấy, thì hiện giờ cô ấy không thể hạnh phúc bên cạnh Trịnh Húc.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi, “Em sẽ cố gắng không là một người chỉ biết đố kỵ, em sẽ sử dụng mị lực của mình để xử lý tình địch.”

“Không tồi!” Hoắc trì Viễn cười hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1092“A… Có lẽ chú Ứng về đã kể cho cô ta!” Tề Mẫn Mẫn không lộ cảm xúc gì chỉ bình tĩnh nói.“Biết điều như vậy sao?” Hoắc trì Viễn khẽ nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.“Bởi vì em biết anh sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ! Em biết anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy Hoắc trì Viễn.Hoắc trì Viễn cười vui vẻ, “Không sai, đã trưởng thành hơn rồi!”Điện thoại của Hoắc trì Viễn không lâu sau lại đổ chuông.Hoắc trì Viễn nhận ra vẫn là điện thoại của Ưng Mẫn, liền ấn nút tắt.“Chú, có muốn em tránh đi chỗ khác không?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, khẽ cười hỏi.“Đừng! Anh vốn không muốn nghe điện thoại của cô ấy.” Hoắc trì Viễn cười nói.Ưng Mẫn gần đây có chút không lý trí, thường xuyên gọi điện cho anh không đúng lúc, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt, sau khi Tề Mẫn Mẫn đã ngủ.Với việc này, anh thấy có chút phiền toái.Ưng Mẫn trước kia không phải như thế.Cô ấy rất hiểu chuyện!“Biết đâu người ta chỉ muốn cảm ơn anh thôi thì sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Anh giúp cô ấy không phải để nghe cô ấy nói cảm ơn. Không cần thiết.” Hoắc trì Viễn vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn đang muốn tắt đi thì đưa tay ra nói với anh:”Hoắc trì Viễn, để em nghe cho.”“Được.” Hoắc trì Viễn suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý.Tề Mẫn Mẫn cầm lấy di động, thản nhiên ấn nghe.“Hoắc trì Viễn, sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh giận em sao?” Trong lời nói của Ưng Mẫn có chút u oán.Tề Mẫn Mẫn lập tức cười trả lời:”Chị Ưng Mẫn, là em, Tề Mẫn Mẫn. Chị tìm chồng em có việc gì? Anh ấy đang bận.”“Ừm……Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh ấy.” Ưng Mẫn nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh,”Anh ấy vì chuyện của tôi mà lao lực.”“Hoắc trì Viễn đã nói với em. Em thật cảm thấy tiếc cho chị. Sự đau khổ của người nhà bệnh nhân em cũng hiểu. Chị yên tâm, Hoắc trì Viễn nhất định sẽ xử lý thật công bằng.” Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với Ưng Mẫn vô cùng lý trí.“Quấy rầy rồi! Cảm ơn!” Ưng Mẫn nhanh chóng cúp điện thoại.Hoắc trì Viễn chưa từng nghĩ Tề Mẫn Mẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Ưng Mẫn. Anh hài lòng ôm cô:”Em trả lời rất tốt! Anh nhất định sẽ xử lý thật công bằng. Nha đầu, cảm ơn sự thông cảm của em.”“Con người phải trầm ổn chín chắn. Em không thể mãi không hiểu chuyện như hồi mới cưới được, bắt anh sa thải Lynda. Nếu như lúc trước anh sa thải cô ấy, thì hiện giờ cô ấy không thể hạnh phúc bên cạnh Trịnh Húc.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi, “Em sẽ cố gắng không là một người chỉ biết đố kỵ, em sẽ sử dụng mị lực của mình để xử lý tình địch.”“Không tồi!” Hoắc trì Viễn cười hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn.

Chương 1092