Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1120
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1120“Để tôi yên tĩnh một chút.” Nghe giọng nói cảm giác như bà Tưởng đã già đi rất nhiều.“Được. Bác có lời nào muốn nói với bác trai thì hãy nói hết ra đi. Chờ bác nói xong, cháu đưa bác về nhà.” Lý Nham đứng dậy, thành khẩn nói.Bà Tưởng mờ mịt nhìn về một nơi xa lắm, gật gật đầu với Lý Nham.Lý Nham lui lại phía sau mấy bước, đứng ở nơi đó lo lắng nhìn bà Tưởng, đề phòng trường hợp bà không thể khống chế được.Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn liền nhẹ nhàng thở ra, “Đừng gây tiếng động. Nỗi khổ trong lòng bác ấy cần được giải tỏa hoàn toàn.”“Anh phát hiện ra cậu thích hợp là một bác sĩ tâm lý hơn.” Hoắc Trì Viễn cười cười nói với Lý Nham.“Anh không phải là người đầu tiên nói ra điều này.” Đôi mắt Lý Nham lộ ra chút dịu dàng.“Vậy người đầu tiên nhất định là Tư Đồng rồi.” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ cười hỏi.“Cô ấy có vẻ nhạy cảm, nên em thường làm người định hướng tâm lý cho cô ấy. Có lẽ vì lí do đó, nên cô ấy mới yêu một người bình thường như em.” Lý Nham lạnh nhạt cười nói.“Đối với em nghe chú nói, Tư Đồng chạy tới thành phố T vì em, chắc là em ấy yêu em sớm hơn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.“là sao, nha đầu này!” Lý Nham vui vẻ cười yếu ớt.“Nhất định là hai đứa biết nhau trước khi đến thành Phố T.” Hoắc Trì Viễn chắc chắn nhìn Lý Nham.“Em cũng giống Tư Đồng, đều tốt nghiệp đại học Q, năm em tốt nghiệp Tư Đồng mới vừa vào học.” Lý Nham tươi cười trong hoài niệm.“Xem ra Tư Đồng vừa vào trường đã bị em hấp dẫn, cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể không để ý đến cản trở của cô chú, cố ý chạy đến thành phố T làm việc.” Hoắc Trì Viễn vỗ bả vai Lý Nham, cười nói.“Có lẽ thế.” Lý Nham nhìn thấy phu nhân Tưởng đứng lên, lập tức để cho Hoắc Trì Viễn không nói gì nữa.Phu nhân Tưởng xoay người, vòng qua Hoắc Trì Viễn, mờ mịt dẫm xuống mặt cỏ gồ ghề đi ra ngoài.“Bác gái!” Hoắc Trì Viễn lập tức đuổi theo, giữ chặt đối phương.“Thả tay ra, cậu đã chọn Tề Mẫn Mẫn thì là đối lập với tôi!” Phu nhân Tưởng bỏ tay Hoắc Trì Viễn ra, oán hận nói.Nghe được bà nói, Lý Nham nhíu mày.Xem ra phu nhân Tưởng cũng chưa đặt được xuống.Là vì chấp niệm trong lòng quá sâu.Làm như một người bàng quan, anh có thể khuyên đều đã khuyên.“Bác gái, vì sao bác không thể tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ hỏi han.Phu nhân Tưởng âm lãnh cười hỏi lại: “Hoắc Trì Viễn, nếu đêm nay tôi g**t ch*t Tề Mẫn Mẫn thất bại, cậu có thể vì một câu không phải cố ý mà coi nhẹ như không, không kể ân oán gì không?”Nghe được câu hỏi của phu nhân Tưởng, Hoắc Trì Viễn sửng sốt.Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, anh có thể tha thứ cho bác gái sao?Anh dùng lực nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.Anh cũng là người phàm.“Cậu không có tư cách nói tôi, bỏ tay ra!” Phu nhân Tưởng không khống chế cảm xúc rống to.
Chương 1120
“Để tôi yên tĩnh một chút.” Nghe giọng nói cảm giác như bà Tưởng đã già đi rất nhiều.
“Được. Bác có lời nào muốn nói với bác trai thì hãy nói hết ra đi. Chờ bác nói xong, cháu đưa bác về nhà.” Lý Nham đứng dậy, thành khẩn nói.
Bà Tưởng mờ mịt nhìn về một nơi xa lắm, gật gật đầu với Lý Nham.
Lý Nham lui lại phía sau mấy bước, đứng ở nơi đó lo lắng nhìn bà Tưởng, đề phòng trường hợp bà không thể khống chế được.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn liền nhẹ nhàng thở ra, “Đừng gây tiếng động. Nỗi khổ trong lòng bác ấy cần được giải tỏa hoàn toàn.”
“Anh phát hiện ra cậu thích hợp là một bác sĩ tâm lý hơn.” Hoắc Trì Viễn cười cười nói với Lý Nham.
“Anh không phải là người đầu tiên nói ra điều này.” Đôi mắt Lý Nham lộ ra chút dịu dàng.
“Vậy người đầu tiên nhất định là Tư Đồng rồi.” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ cười hỏi.
“Cô ấy có vẻ nhạy cảm, nên em thường làm người định hướng tâm lý cho cô ấy. Có lẽ vì lí do đó, nên cô ấy mới yêu một người bình thường như em.” Lý Nham lạnh nhạt cười nói.
“Đối với em nghe chú nói, Tư Đồng chạy tới thành phố T vì em, chắc là em ấy yêu em sớm hơn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“là sao, nha đầu này!” Lý Nham vui vẻ cười yếu ớt.
“Nhất định là hai đứa biết nhau trước khi đến thành Phố T.” Hoắc Trì Viễn chắc chắn nhìn Lý Nham.
“Em cũng giống Tư Đồng, đều tốt nghiệp đại học Q, năm em tốt nghiệp Tư Đồng mới vừa vào học.” Lý Nham tươi cười trong hoài niệm.
“Xem ra Tư Đồng vừa vào trường đã bị em hấp dẫn, cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể không để ý đến cản trở của cô chú, cố ý chạy đến thành phố T làm việc.” Hoắc Trì Viễn vỗ bả vai Lý Nham, cười nói.
“Có lẽ thế.” Lý Nham nhìn thấy phu nhân Tưởng đứng lên, lập tức để cho Hoắc Trì Viễn không nói gì nữa.
Phu nhân Tưởng xoay người, vòng qua Hoắc Trì Viễn, mờ mịt dẫm xuống mặt cỏ gồ ghề đi ra ngoài.
“Bác gái!” Hoắc Trì Viễn lập tức đuổi theo, giữ chặt đối phương.
“Thả tay ra, cậu đã chọn Tề Mẫn Mẫn thì là đối lập với tôi!” Phu nhân Tưởng bỏ tay Hoắc Trì Viễn ra, oán hận nói.
Nghe được bà nói, Lý Nham nhíu mày.
Xem ra phu nhân Tưởng cũng chưa đặt được xuống.
Là vì chấp niệm trong lòng quá sâu.
Làm như một người bàng quan, anh có thể khuyên đều đã khuyên.
“Bác gái, vì sao bác không thể tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ hỏi han.
Phu nhân Tưởng âm lãnh cười hỏi lại: “Hoắc Trì Viễn, nếu đêm nay tôi g**t ch*t Tề Mẫn Mẫn thất bại, cậu có thể vì một câu không phải cố ý mà coi nhẹ như không, không kể ân oán gì không?”
Nghe được câu hỏi của phu nhân Tưởng, Hoắc Trì Viễn sửng sốt.
Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, anh có thể tha thứ cho bác gái sao?
Anh dùng lực nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.
Anh cũng là người phàm.
“Cậu không có tư cách nói tôi, bỏ tay ra!” Phu nhân Tưởng không khống chế cảm xúc rống to.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1120“Để tôi yên tĩnh một chút.” Nghe giọng nói cảm giác như bà Tưởng đã già đi rất nhiều.“Được. Bác có lời nào muốn nói với bác trai thì hãy nói hết ra đi. Chờ bác nói xong, cháu đưa bác về nhà.” Lý Nham đứng dậy, thành khẩn nói.Bà Tưởng mờ mịt nhìn về một nơi xa lắm, gật gật đầu với Lý Nham.Lý Nham lui lại phía sau mấy bước, đứng ở nơi đó lo lắng nhìn bà Tưởng, đề phòng trường hợp bà không thể khống chế được.Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn liền nhẹ nhàng thở ra, “Đừng gây tiếng động. Nỗi khổ trong lòng bác ấy cần được giải tỏa hoàn toàn.”“Anh phát hiện ra cậu thích hợp là một bác sĩ tâm lý hơn.” Hoắc Trì Viễn cười cười nói với Lý Nham.“Anh không phải là người đầu tiên nói ra điều này.” Đôi mắt Lý Nham lộ ra chút dịu dàng.“Vậy người đầu tiên nhất định là Tư Đồng rồi.” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ cười hỏi.“Cô ấy có vẻ nhạy cảm, nên em thường làm người định hướng tâm lý cho cô ấy. Có lẽ vì lí do đó, nên cô ấy mới yêu một người bình thường như em.” Lý Nham lạnh nhạt cười nói.“Đối với em nghe chú nói, Tư Đồng chạy tới thành phố T vì em, chắc là em ấy yêu em sớm hơn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.“là sao, nha đầu này!” Lý Nham vui vẻ cười yếu ớt.“Nhất định là hai đứa biết nhau trước khi đến thành Phố T.” Hoắc Trì Viễn chắc chắn nhìn Lý Nham.“Em cũng giống Tư Đồng, đều tốt nghiệp đại học Q, năm em tốt nghiệp Tư Đồng mới vừa vào học.” Lý Nham tươi cười trong hoài niệm.“Xem ra Tư Đồng vừa vào trường đã bị em hấp dẫn, cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể không để ý đến cản trở của cô chú, cố ý chạy đến thành phố T làm việc.” Hoắc Trì Viễn vỗ bả vai Lý Nham, cười nói.“Có lẽ thế.” Lý Nham nhìn thấy phu nhân Tưởng đứng lên, lập tức để cho Hoắc Trì Viễn không nói gì nữa.Phu nhân Tưởng xoay người, vòng qua Hoắc Trì Viễn, mờ mịt dẫm xuống mặt cỏ gồ ghề đi ra ngoài.“Bác gái!” Hoắc Trì Viễn lập tức đuổi theo, giữ chặt đối phương.“Thả tay ra, cậu đã chọn Tề Mẫn Mẫn thì là đối lập với tôi!” Phu nhân Tưởng bỏ tay Hoắc Trì Viễn ra, oán hận nói.Nghe được bà nói, Lý Nham nhíu mày.Xem ra phu nhân Tưởng cũng chưa đặt được xuống.Là vì chấp niệm trong lòng quá sâu.Làm như một người bàng quan, anh có thể khuyên đều đã khuyên.“Bác gái, vì sao bác không thể tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn?” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ hỏi han.Phu nhân Tưởng âm lãnh cười hỏi lại: “Hoắc Trì Viễn, nếu đêm nay tôi g**t ch*t Tề Mẫn Mẫn thất bại, cậu có thể vì một câu không phải cố ý mà coi nhẹ như không, không kể ân oán gì không?”Nghe được câu hỏi của phu nhân Tưởng, Hoắc Trì Viễn sửng sốt.Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, anh có thể tha thứ cho bác gái sao?Anh dùng lực nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.Anh cũng là người phàm.“Cậu không có tư cách nói tôi, bỏ tay ra!” Phu nhân Tưởng không khống chế cảm xúc rống to.