Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1160
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1160Qua ước chừng mười mấy phút đồng hồ, Hoắc Trì Viễn ướt sũng tóc đi ra khỏi phòng tắm.“Nha đầu, em tự mình tắm, hay là muốn anh giúp em?”“Tự em tắm.” Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của anh, lập tức đứng lên khỏi giường, chạy vào phòng tắm.Cô đổi xong áo tắm dài, lấy tay vỗ vỗ, bởi vì tắm rửa mà hai gò má trở nên hồng nhuận, cười mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.Giờ phút này Hoắc Trì Viễn đang ngồi ở bàn làm việc, nghiêm túc nhìn màn hình.“Lại có công việc?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nhếch miệng.“Phải làm việc.” Hoắc Trì Viễn cười nói.“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.Muộn như vậy rồi anh không ngủ được lại còn nói phải làm việc.Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là làm việc điên cuồng sao?“Không để cho công việc quấn lấy, anh sợ anh sẽ không thể cưỡng lại được, xông vào giúp em tắm rửa.” Hoắc Trì Viễn đặt tay lên đùi Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.“Nham hiểm! Trong đầu anh không thể nghĩ cái gì khác được à?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt.“Không thể! Bởi vì mùi hương của em lúc nào cũng quẩn quanh bên mũi anh.” Hoắc Trì Viễn l**m môi, cười nói.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ ngượng ngùng nói:”Chú, anh rất khó chịu sao?“Em sờ thì biết!” Hoắc Trì Viễn thô giọng nói.Tề Mẫn Mẫn lập tức khoanh tay lại “Để em xuống dưới. Em muốn đi ngủ!”“Không đùa đâu. Khó chị anh cũng sẽ nhịn xuống. Nha đầu của anh vẫn còn yếu.” Hoắc Trì Viễn gác cằm lên đầu vai Tề Mẫn Mẫn, ảm đạm nói.Mẹ đã làm bác sĩ phụ khoa mấy chục năm, nếu ngay cả mẹ cũng nói không dám chắc có thể chữa khỏi cho cô ấy, chỉ e hi vọng là cực kỳ bé nhỏ. Có thể thấy được, cô bị thương nghiêm trọng đến thế nào.Anh không thể để vết thương đó làm tổn hại đến cuộc sống của cô được.Anh sẽ đợi cho đến cho đến khi cô khỏe lại.Tề Mẫn Mẫn an tâm nép vào lòng Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực trái của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ mà trầm ổn.“Hoắc Trì Viễn, anh chấp nhận yêu một cô gái không hoàn mỹ sao?”“Sao lại hỏi như vậy?” Hoắc Trì Viễn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi.“Chắc là không rồi.”Có lẽ Hoắc Trì Viễn không muốn trả lời trực tiếp.“Nha đầu, em đang học thuật đọc tâm sao?” Hoắc Trì Viễn dùng sức gõ vào đầu Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn ôm đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị:”Rất đau đó!”“Có đau thì em mới tỉnh ra được!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.”Đã không học được thuật đọc tâm làm còn đoán lung tung!”“Anh không nói em chỉ có thể đoán thôi!” Tề Mẫn Mẫn uất ức nói.
Chương 1160
Qua ước chừng mười mấy phút đồng hồ, Hoắc Trì Viễn ướt sũng tóc đi ra khỏi phòng tắm.
“Nha đầu, em tự mình tắm, hay là muốn anh giúp em?”
“Tự em tắm.” Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của anh, lập tức đứng lên khỏi giường, chạy vào phòng tắm.
Cô đổi xong áo tắm dài, lấy tay vỗ vỗ, bởi vì tắm rửa mà hai gò má trở nên hồng nhuận, cười mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Giờ phút này Hoắc Trì Viễn đang ngồi ở bàn làm việc, nghiêm túc nhìn màn hình.
“Lại có công việc?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nhếch miệng.
“Phải làm việc.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.
Muộn như vậy rồi anh không ngủ được lại còn nói phải làm việc.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là làm việc điên cuồng sao?
“Không để cho công việc quấn lấy, anh sợ anh sẽ không thể cưỡng lại được, xông vào giúp em tắm rửa.” Hoắc Trì Viễn đặt tay lên đùi Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.
“Nham hiểm! Trong đầu anh không thể nghĩ cái gì khác được à?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt.
“Không thể! Bởi vì mùi hương của em lúc nào cũng quẩn quanh bên mũi anh.” Hoắc Trì Viễn l**m môi, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ ngượng ngùng nói:”Chú, anh rất khó chịu sao?
“Em sờ thì biết!” Hoắc Trì Viễn thô giọng nói.
Tề Mẫn Mẫn lập tức khoanh tay lại “Để em xuống dưới. Em muốn đi ngủ!”
“Không đùa đâu. Khó chị anh cũng sẽ nhịn xuống. Nha đầu của anh vẫn còn yếu.” Hoắc Trì Viễn gác cằm lên đầu vai Tề Mẫn Mẫn, ảm đạm nói.
Mẹ đã làm bác sĩ phụ khoa mấy chục năm, nếu ngay cả mẹ cũng nói không dám chắc có thể chữa khỏi cho cô ấy, chỉ e hi vọng là cực kỳ bé nhỏ. Có thể thấy được, cô bị thương nghiêm trọng đến thế nào.
Anh không thể để vết thương đó làm tổn hại đến cuộc sống của cô được.
Anh sẽ đợi cho đến cho đến khi cô khỏe lại.
Tề Mẫn Mẫn an tâm nép vào lòng Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực trái của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ mà trầm ổn.
“Hoắc Trì Viễn, anh chấp nhận yêu một cô gái không hoàn mỹ sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Hoắc Trì Viễn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi.
“Chắc là không rồi.”Có lẽ Hoắc Trì Viễn không muốn trả lời trực tiếp.
“Nha đầu, em đang học thuật đọc tâm sao?” Hoắc Trì Viễn dùng sức gõ vào đầu Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ôm đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị:”Rất đau đó!”
“Có đau thì em mới tỉnh ra được!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.”Đã không học được thuật đọc tâm làm còn đoán lung tung!”
“Anh không nói em chỉ có thể đoán thôi!” Tề Mẫn Mẫn uất ức nói.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1160Qua ước chừng mười mấy phút đồng hồ, Hoắc Trì Viễn ướt sũng tóc đi ra khỏi phòng tắm.“Nha đầu, em tự mình tắm, hay là muốn anh giúp em?”“Tự em tắm.” Tề Mẫn Mẫn nghe được lời nói của anh, lập tức đứng lên khỏi giường, chạy vào phòng tắm.Cô đổi xong áo tắm dài, lấy tay vỗ vỗ, bởi vì tắm rửa mà hai gò má trở nên hồng nhuận, cười mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.Giờ phút này Hoắc Trì Viễn đang ngồi ở bàn làm việc, nghiêm túc nhìn màn hình.“Lại có công việc?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nhếch miệng.“Phải làm việc.” Hoắc Trì Viễn cười nói.“Vì sao?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.Muộn như vậy rồi anh không ngủ được lại còn nói phải làm việc.Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là làm việc điên cuồng sao?“Không để cho công việc quấn lấy, anh sợ anh sẽ không thể cưỡng lại được, xông vào giúp em tắm rửa.” Hoắc Trì Viễn đặt tay lên đùi Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.“Nham hiểm! Trong đầu anh không thể nghĩ cái gì khác được à?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt.“Không thể! Bởi vì mùi hương của em lúc nào cũng quẩn quanh bên mũi anh.” Hoắc Trì Viễn l**m môi, cười nói.Tề Mẫn Mẫn xấu hổ ngượng ngùng nói:”Chú, anh rất khó chịu sao?“Em sờ thì biết!” Hoắc Trì Viễn thô giọng nói.Tề Mẫn Mẫn lập tức khoanh tay lại “Để em xuống dưới. Em muốn đi ngủ!”“Không đùa đâu. Khó chị anh cũng sẽ nhịn xuống. Nha đầu của anh vẫn còn yếu.” Hoắc Trì Viễn gác cằm lên đầu vai Tề Mẫn Mẫn, ảm đạm nói.Mẹ đã làm bác sĩ phụ khoa mấy chục năm, nếu ngay cả mẹ cũng nói không dám chắc có thể chữa khỏi cho cô ấy, chỉ e hi vọng là cực kỳ bé nhỏ. Có thể thấy được, cô bị thương nghiêm trọng đến thế nào.Anh không thể để vết thương đó làm tổn hại đến cuộc sống của cô được.Anh sẽ đợi cho đến cho đến khi cô khỏe lại.Tề Mẫn Mẫn an tâm nép vào lòng Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên ngực trái của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ mà trầm ổn.“Hoắc Trì Viễn, anh chấp nhận yêu một cô gái không hoàn mỹ sao?”“Sao lại hỏi như vậy?” Hoắc Trì Viễn v**t v* đầu Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi.“Chắc là không rồi.”Có lẽ Hoắc Trì Viễn không muốn trả lời trực tiếp.“Nha đầu, em đang học thuật đọc tâm sao?” Hoắc Trì Viễn dùng sức gõ vào đầu Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn ôm đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị:”Rất đau đó!”“Có đau thì em mới tỉnh ra được!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ mím môi.”Đã không học được thuật đọc tâm làm còn đoán lung tung!”“Anh không nói em chỉ có thể đoán thôi!” Tề Mẫn Mẫn uất ức nói.