Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1196
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1196Cô biết trình độ của chính mình, cho nên mới không dám mộng tưởng hão huyền.Trước cứ tìm lý do thi không tốt, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.Cô đột nhiên cảm thấy mình thật thông minh!Nhìn thấy nụ cười tinh quái trên môi Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn cười cười.“Nếu không muốn làm tướng quân đích thị cũng sẽ không thể làm một binh lính tốt được.”“Em có thể đào binh đi?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.“Không có tiền đồ!” Hoắc Trì Viễn lắc lắc đầu.“Không tiền đồ không sợ. Có anh yêu thương rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười nói.Nghe thấy lời cô nói, Hoắc Trì Viễn cũng nở nụ cười.Ăn xong một bữa tiệc lớn toàn mỹ vị của Pháp, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay của Hoắc Trì Viễn đi ra khỏi nhà hàng: “Hôm nay là thứ sáu, buổi tối chúng ta đi chỗ nào chơi đi?”“Về nhà!” Hoắc Trì Viễn lập tức cấp cho Tề Mẫn Mẫn một câu trả lời ngắn gọn.“Về nhà?Một buổi tối đẹp như vậy về nhà thì thật phí! Chúng ta đi quán bar có được không?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đề nghị.“Vì mục tiêu top 10 của em, anh muốn thay thầy giáo tại gia phụ đạo cho em.” Hoắc Trì Viễn cười mở cửa xe, đem Tề Mẫn Mẫn nhét vào trong xe.“Anh thật biết nói đùa!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn khởi động xe, dẩu môi hờn.“Anh khi nào thì nói đùa?” Hoắc Trì Viễn duỗi cánh tay qua, vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn.”Hãy nghĩ tới Đại học F đang vẫy tay với em.”“Đại học F…” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, các ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, “Kỳ thật em lại càng muốn làm sư muội của anh hơn.”“Anh đã nhận lời mời của hiệu trưởng trường đại học F, học kỳ sau bắt đầu làm giảng viên.Không làm được sư muội của anh cũng có thể làm học trò của anh.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói.“Thì ra anh muốn em cùng anh chơi trò sư đồ luyến?Thật là một tên gia hỏa phúc hắc!” Tề Mẫn Mẫn nhảy lên chân Hoắc Trì Viễn, dùng sức bẹo khuôn mặt anh.”Chị đây mới không cùng anh chơi trò ấu trĩ như vậy!”“Quá nhẹ!” Hoắc Trì Viễn ổn định tay lái xong, lập tức cười nói, “Anh sẽ cho em học lại đó!”“Anh chưa phải là giáo sư của em nhé!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ mặt Hoắc Trì Viễn, cười nói: “Em nhéo mặt ông xã em, anh dám có ý kiến sao?”“Không dám!” Hoắc Trì Viễn lập tức lắc đâu.Khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn đầy ý cười ngã vào ngực Hoắc Trì Viễn.Một tay Hoắc Trì Viễn giữ vô lăng, một tay nhẹ nhàng ôm cô, nở nụ cười yêu chiều.“Em vẫn muốn làm học muội của anh! Nhưng mà vì anh em quyết định đăng ký đại học F! Không đổi!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn nói.“Ngoan!” Hoắc Trì Viễn hài lòng cúi đầu hôn một cái lên môi Tề Mẫn Mẫn.Bởi vì công việc, thời gian anh ở bên cạnh cô cũng không nhiều.Anh hi vọng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn.Anh muốn cô đợi anh ở một nơi anh chỉ cần liếc mắt là thấy được.Dưới đôi cánh của anh, không ai dám tổn thương cô.
Chương 1196
Cô biết trình độ của chính mình, cho nên mới không dám mộng tưởng hão huyền.
Trước cứ tìm lý do thi không tốt, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật thông minh!
Nhìn thấy nụ cười tinh quái trên môi Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn cười cười.
“Nếu không muốn làm tướng quân đích thị cũng sẽ không thể làm một binh lính tốt được.”
“Em có thể đào binh đi?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
“Không có tiền đồ!” Hoắc Trì Viễn lắc lắc đầu.
“Không tiền đồ không sợ. Có anh yêu thương rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười nói.
Nghe thấy lời cô nói, Hoắc Trì Viễn cũng nở nụ cười.
Ăn xong một bữa tiệc lớn toàn mỹ vị của Pháp, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay của Hoắc Trì Viễn đi ra khỏi nhà hàng: “Hôm nay là thứ sáu, buổi tối chúng ta đi chỗ nào chơi đi?”
“Về nhà!” Hoắc Trì Viễn lập tức cấp cho Tề Mẫn Mẫn một câu trả lời ngắn gọn.
“Về nhà?Một buổi tối đẹp như vậy về nhà thì thật phí! Chúng ta đi quán bar có được không?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đề nghị.
“Vì mục tiêu top 10 của em, anh muốn thay thầy giáo tại gia phụ đạo cho em.” Hoắc Trì Viễn cười mở cửa xe, đem Tề Mẫn Mẫn nhét vào trong xe.
“Anh thật biết nói đùa!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn khởi động xe, dẩu môi hờn.
“Anh khi nào thì nói đùa?” Hoắc Trì Viễn duỗi cánh tay qua, vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn.”Hãy nghĩ tới Đại học F đang vẫy tay với em.”
“Đại học F…” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, các ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, “Kỳ thật em lại càng muốn làm sư muội của anh hơn.”
“Anh đã nhận lời mời của hiệu trưởng trường đại học F, học kỳ sau bắt đầu làm giảng viên.Không làm được sư muội của anh cũng có thể làm học trò của anh.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói.
“Thì ra anh muốn em cùng anh chơi trò sư đồ luyến?Thật là một tên gia hỏa phúc hắc!” Tề Mẫn Mẫn nhảy lên chân Hoắc Trì Viễn, dùng sức bẹo khuôn mặt anh.”Chị đây mới không cùng anh chơi trò ấu trĩ như vậy!”
“Quá nhẹ!” Hoắc Trì Viễn ổn định tay lái xong, lập tức cười nói, “Anh sẽ cho em học lại đó!”
“Anh chưa phải là giáo sư của em nhé!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ mặt Hoắc Trì Viễn, cười nói: “Em nhéo mặt ông xã em, anh dám có ý kiến sao?”
“Không dám!” Hoắc Trì Viễn lập tức lắc đâu.
Khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn đầy ý cười ngã vào ngực Hoắc Trì Viễn.
Một tay Hoắc Trì Viễn giữ vô lăng, một tay nhẹ nhàng ôm cô, nở nụ cười yêu chiều.
“Em vẫn muốn làm học muội của anh! Nhưng mà vì anh em quyết định đăng ký đại học F! Không đổi!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn nói.
“Ngoan!” Hoắc Trì Viễn hài lòng cúi đầu hôn một cái lên môi Tề Mẫn Mẫn.
Bởi vì công việc, thời gian anh ở bên cạnh cô cũng không nhiều.
Anh hi vọng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn.
Anh muốn cô đợi anh ở một nơi anh chỉ cần liếc mắt là thấy được.
Dưới đôi cánh của anh, không ai dám tổn thương cô.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1196Cô biết trình độ của chính mình, cho nên mới không dám mộng tưởng hão huyền.Trước cứ tìm lý do thi không tốt, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.Cô đột nhiên cảm thấy mình thật thông minh!Nhìn thấy nụ cười tinh quái trên môi Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn cười cười.“Nếu không muốn làm tướng quân đích thị cũng sẽ không thể làm một binh lính tốt được.”“Em có thể đào binh đi?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.“Không có tiền đồ!” Hoắc Trì Viễn lắc lắc đầu.“Không tiền đồ không sợ. Có anh yêu thương rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười nói.Nghe thấy lời cô nói, Hoắc Trì Viễn cũng nở nụ cười.Ăn xong một bữa tiệc lớn toàn mỹ vị của Pháp, Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay của Hoắc Trì Viễn đi ra khỏi nhà hàng: “Hôm nay là thứ sáu, buổi tối chúng ta đi chỗ nào chơi đi?”“Về nhà!” Hoắc Trì Viễn lập tức cấp cho Tề Mẫn Mẫn một câu trả lời ngắn gọn.“Về nhà?Một buổi tối đẹp như vậy về nhà thì thật phí! Chúng ta đi quán bar có được không?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đề nghị.“Vì mục tiêu top 10 của em, anh muốn thay thầy giáo tại gia phụ đạo cho em.” Hoắc Trì Viễn cười mở cửa xe, đem Tề Mẫn Mẫn nhét vào trong xe.“Anh thật biết nói đùa!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn khởi động xe, dẩu môi hờn.“Anh khi nào thì nói đùa?” Hoắc Trì Viễn duỗi cánh tay qua, vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn.”Hãy nghĩ tới Đại học F đang vẫy tay với em.”“Đại học F…” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, các ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, “Kỳ thật em lại càng muốn làm sư muội của anh hơn.”“Anh đã nhận lời mời của hiệu trưởng trường đại học F, học kỳ sau bắt đầu làm giảng viên.Không làm được sư muội của anh cũng có thể làm học trò của anh.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói.“Thì ra anh muốn em cùng anh chơi trò sư đồ luyến?Thật là một tên gia hỏa phúc hắc!” Tề Mẫn Mẫn nhảy lên chân Hoắc Trì Viễn, dùng sức bẹo khuôn mặt anh.”Chị đây mới không cùng anh chơi trò ấu trĩ như vậy!”“Quá nhẹ!” Hoắc Trì Viễn ổn định tay lái xong, lập tức cười nói, “Anh sẽ cho em học lại đó!”“Anh chưa phải là giáo sư của em nhé!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ mặt Hoắc Trì Viễn, cười nói: “Em nhéo mặt ông xã em, anh dám có ý kiến sao?”“Không dám!” Hoắc Trì Viễn lập tức lắc đâu.Khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn đầy ý cười ngã vào ngực Hoắc Trì Viễn.Một tay Hoắc Trì Viễn giữ vô lăng, một tay nhẹ nhàng ôm cô, nở nụ cười yêu chiều.“Em vẫn muốn làm học muội của anh! Nhưng mà vì anh em quyết định đăng ký đại học F! Không đổi!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn nói.“Ngoan!” Hoắc Trì Viễn hài lòng cúi đầu hôn một cái lên môi Tề Mẫn Mẫn.Bởi vì công việc, thời gian anh ở bên cạnh cô cũng không nhiều.Anh hi vọng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn.Anh muốn cô đợi anh ở một nơi anh chỉ cần liếc mắt là thấy được.Dưới đôi cánh của anh, không ai dám tổn thương cô.