Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1198
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1198“Hoắc Trì Viễn, cho em ngủ thêm đi.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, mí mắt cũng không nhấc lên.“Không được! Hôm nay anh muốn tặng em một sự bất ngờ lớn.” Hoắc Trì Viễn túm Tề Mẫn Mẫn dậy, cười nói.“Bất ngờ lớn? Trang sức? Siêu xe?” Tề Mẫn Mẫn không có hứng thú nhắm mắt lại.”Chờ em tỉnh ngủ rồi sẽ nhìn.”Đối với cô mà nó, trang sức hay quần áo, siêu xe căn bản không là gì với cô, cô có cái gì mà còn chưa nhìn qua?Ba cô coi cô như hòn ngọc quý trên tay!“Trang sức với siêu xe thì có gì mà bất ngờ?” Hoắc Trì Viễn cọ râu vào mũi Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nói.“Thế là cái gì?” Tề Mẫn Mẫn lúc này mới hứng trí, mở to mắt, kích động hỏi.“Ăn sáng xong rồi nói sau.” Hoắc Trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn, đẩy mạnh cô vào nhà tắm.Tắm rửa xong, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang cầm quần áo đợi cô.“Chú hôm nay thật đáng nghi! Nói mau! Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy? không phải muốn cho em nhìn thấy con riêng của anh đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn thần bí cười hề hề hỏi.Hoắc Trì Viễn phì cười:”Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”Nói xong, liền cởi áo ngủ trên người Tề Mẫn Mẫn, mặc cho cô một bộ váy màu xanh của GUCCI.“Anh làm em xinh đẹp như vậy, không sợ ra ngoài em bị người ta tán tỉnh à?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.“Không sợ!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười trả lời.Nếu có anh ở đó, ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn sẽ không rời khỏi anh, cho dù ong bướm đầy đường, cũng không có chuyện lọt vào mắt Tề Mẫn Mẫn.Về điểm này, anh vô cùng tự tin.Anh muốn làm cô xinh đẹp, là để cho người ta hâm mộ ghe tị mà không có quyền căm hận.“Em có chút mong đợi.” Tề Mẫn Mẫn cười ôm cánh tay Hoắc Trì Viễn.Nhìn phản ứng của Hoắc Trì Viễn, chắc chắn bất ngờ hôm nay siêu to.Lòng cô cũng bắt đầu vì thế mà nhảy nhót.“Bất ngờ 100 độ lận.” Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Chỉ cần độ hoảng sợ không phải 100 là được.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.“Đi thôi, ăm cơm!” Hoắc Trì Viễn kéo bàn tay Tề Mẫn Mẫn, cùng cô xuống lầu.Dì Lưu nhìn Tề Mẫn Mẫn đi xuống, mang canh hầm xương đặt lên bàn, cười khen:”Hôm nay cô rất đẹp.”“Đáng yêu lắm sao?” Tề Mẫn Mẫn chỉ vào mặt mình, nghịch ngợm cười nói.“Đáng yêu!” Dì Lưu gật đầu trả lời.Tề Mẫn Mẫn vô cùng vui vẻ, ôm lấy dì Lưu thơm một cái:”Bà quản gia nói càng ngày càng ngọt!”Dì Lưu bị Tề Mẫn Mẫn chọc cho cười khanh khách không ngừng.Hoắc Trì Viễn kéo ghế ta, để Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống rồi, mới ngồi bên cạnh cô.Trước mặt là một bàn đồ ăn ngon, Tề Mẫn Mẫn thèm ăn há hốc miệng.Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, dì Lưu cũng cảm thấy có chút thành tựu, xoay người đi vào nhà bếp lau dọn.
Chương 1198
“Hoắc Trì Viễn, cho em ngủ thêm đi.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, mí mắt cũng không nhấc lên.
“Không được! Hôm nay anh muốn tặng em một sự bất ngờ lớn.” Hoắc Trì Viễn túm Tề Mẫn Mẫn dậy, cười nói.
“Bất ngờ lớn? Trang sức? Siêu xe?” Tề Mẫn Mẫn không có hứng thú nhắm mắt lại.”Chờ em tỉnh ngủ rồi sẽ nhìn.”
Đối với cô mà nó, trang sức hay quần áo, siêu xe căn bản không là gì với cô, cô có cái gì mà còn chưa nhìn qua?
Ba cô coi cô như hòn ngọc quý trên tay!
“Trang sức với siêu xe thì có gì mà bất ngờ?” Hoắc Trì Viễn cọ râu vào mũi Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nói.
“Thế là cái gì?” Tề Mẫn Mẫn lúc này mới hứng trí, mở to mắt, kích động hỏi.
“Ăn sáng xong rồi nói sau.” Hoắc Trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn, đẩy mạnh cô vào nhà tắm.
Tắm rửa xong, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang cầm quần áo đợi cô.
“Chú hôm nay thật đáng nghi! Nói mau! Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy? không phải muốn cho em nhìn thấy con riêng của anh đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn thần bí cười hề hề hỏi.
Hoắc Trì Viễn phì cười:”Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”
Nói xong, liền cởi áo ngủ trên người Tề Mẫn Mẫn, mặc cho cô một bộ váy màu xanh của GUCCI.
“Anh làm em xinh đẹp như vậy, không sợ ra ngoài em bị người ta tán tỉnh à?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.
“Không sợ!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười trả lời.
Nếu có anh ở đó, ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn sẽ không rời khỏi anh, cho dù ong bướm đầy đường, cũng không có chuyện lọt vào mắt Tề Mẫn Mẫn.
Về điểm này, anh vô cùng tự tin.
Anh muốn làm cô xinh đẹp, là để cho người ta hâm mộ ghe tị mà không có quyền căm hận.
“Em có chút mong đợi.” Tề Mẫn Mẫn cười ôm cánh tay Hoắc Trì Viễn.
Nhìn phản ứng của Hoắc Trì Viễn, chắc chắn bất ngờ hôm nay siêu to.
Lòng cô cũng bắt đầu vì thế mà nhảy nhót.
“Bất ngờ 100 độ lận.” Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Chỉ cần độ hoảng sợ không phải 100 là được.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.
“Đi thôi, ăm cơm!” Hoắc Trì Viễn kéo bàn tay Tề Mẫn Mẫn, cùng cô xuống lầu.
Dì Lưu nhìn Tề Mẫn Mẫn đi xuống, mang canh hầm xương đặt lên bàn, cười khen:”Hôm nay cô rất đẹp.”
“Đáng yêu lắm sao?” Tề Mẫn Mẫn chỉ vào mặt mình, nghịch ngợm cười nói.
“Đáng yêu!” Dì Lưu gật đầu trả lời.
Tề Mẫn Mẫn vô cùng vui vẻ, ôm lấy dì Lưu thơm một cái:”Bà quản gia nói càng ngày càng ngọt!”
Dì Lưu bị Tề Mẫn Mẫn chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Hoắc Trì Viễn kéo ghế ta, để Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống rồi, mới ngồi bên cạnh cô.
Trước mặt là một bàn đồ ăn ngon, Tề Mẫn Mẫn thèm ăn há hốc miệng.
Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, dì Lưu cũng cảm thấy có chút thành tựu, xoay người đi vào nhà bếp lau dọn.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1198“Hoắc Trì Viễn, cho em ngủ thêm đi.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, mí mắt cũng không nhấc lên.“Không được! Hôm nay anh muốn tặng em một sự bất ngờ lớn.” Hoắc Trì Viễn túm Tề Mẫn Mẫn dậy, cười nói.“Bất ngờ lớn? Trang sức? Siêu xe?” Tề Mẫn Mẫn không có hứng thú nhắm mắt lại.”Chờ em tỉnh ngủ rồi sẽ nhìn.”Đối với cô mà nó, trang sức hay quần áo, siêu xe căn bản không là gì với cô, cô có cái gì mà còn chưa nhìn qua?Ba cô coi cô như hòn ngọc quý trên tay!“Trang sức với siêu xe thì có gì mà bất ngờ?” Hoắc Trì Viễn cọ râu vào mũi Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều cười nói.“Thế là cái gì?” Tề Mẫn Mẫn lúc này mới hứng trí, mở to mắt, kích động hỏi.“Ăn sáng xong rồi nói sau.” Hoắc Trì Viễn kéo tay Tề Mẫn Mẫn, đẩy mạnh cô vào nhà tắm.Tắm rửa xong, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang cầm quần áo đợi cô.“Chú hôm nay thật đáng nghi! Nói mau! Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy? không phải muốn cho em nhìn thấy con riêng của anh đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn thần bí cười hề hề hỏi.Hoắc Trì Viễn phì cười:”Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”Nói xong, liền cởi áo ngủ trên người Tề Mẫn Mẫn, mặc cho cô một bộ váy màu xanh của GUCCI.“Anh làm em xinh đẹp như vậy, không sợ ra ngoài em bị người ta tán tỉnh à?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi.“Không sợ!” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo cười trả lời.Nếu có anh ở đó, ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn sẽ không rời khỏi anh, cho dù ong bướm đầy đường, cũng không có chuyện lọt vào mắt Tề Mẫn Mẫn.Về điểm này, anh vô cùng tự tin.Anh muốn làm cô xinh đẹp, là để cho người ta hâm mộ ghe tị mà không có quyền căm hận.“Em có chút mong đợi.” Tề Mẫn Mẫn cười ôm cánh tay Hoắc Trì Viễn.Nhìn phản ứng của Hoắc Trì Viễn, chắc chắn bất ngờ hôm nay siêu to.Lòng cô cũng bắt đầu vì thế mà nhảy nhót.“Bất ngờ 100 độ lận.” Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo má Tề Mẫn Mẫn cười nói.“Chỉ cần độ hoảng sợ không phải 100 là được.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.“Đi thôi, ăm cơm!” Hoắc Trì Viễn kéo bàn tay Tề Mẫn Mẫn, cùng cô xuống lầu.Dì Lưu nhìn Tề Mẫn Mẫn đi xuống, mang canh hầm xương đặt lên bàn, cười khen:”Hôm nay cô rất đẹp.”“Đáng yêu lắm sao?” Tề Mẫn Mẫn chỉ vào mặt mình, nghịch ngợm cười nói.“Đáng yêu!” Dì Lưu gật đầu trả lời.Tề Mẫn Mẫn vô cùng vui vẻ, ôm lấy dì Lưu thơm một cái:”Bà quản gia nói càng ngày càng ngọt!”Dì Lưu bị Tề Mẫn Mẫn chọc cho cười khanh khách không ngừng.Hoắc Trì Viễn kéo ghế ta, để Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống rồi, mới ngồi bên cạnh cô.Trước mặt là một bàn đồ ăn ngon, Tề Mẫn Mẫn thèm ăn há hốc miệng.Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, dì Lưu cũng cảm thấy có chút thành tựu, xoay người đi vào nhà bếp lau dọn.